“Không phòng thủ là không suy xét đến thế lực quân địch mạnh thế nào, toàn lực tấn công, tiêu diệt địch với khí thế tất chết của ta, dù đối thủ mạnh hơn ta gấp vài lần thì cũng sẽ thua thiệt trong tình huống bất ngờ. Sư tôn có thể thử không?”, Dương Hạo nghe được sư phụ không có ý quở trách mình, tinh thần phấn chấn hơn hẳn, mặt mày phấn khích nói.  

 

Y nói thế khiến Vô Song Đại Đế giật mình, lá gan tên này lớn đến mức nào, có từng nghĩ địch mạnh thế nào không? Số lượng Đại Đế của người ta gấp ba lần bên phía con người, số lượng tộc Lân Giáp cũng vượt xa con người, mình toàn lực phòng thủ e là còn thất thủ, tên nhóc này lại muốn tấn công, là do uống nhiều đan dược quá nên chưa tiêu hóa à?  

 

“Chuyện này, nắm chắc bao nhiêu phần trăm thắng?”, Vô Song Đại Đế thầm cười khổ hỏi.  

 

 

 

“Ba mươi phần trăm, nhưng đệ tử nghĩ cơ hội có trên ba mươi phần trăm thì có thể buông tay chịu trói rồi”, Dương Hạo cười nói: “Chẳng phải vừa rồi sư phụ nói rồi đó sao? Đối phương sẽ bỏ cuộc khi đại trận của con người bị phá vỡ, chứng tỏ lực lượng của chúng chỉ nhỉnh hơn một chút, tuyệt đối không mạnh như chúng ta nghĩ. Trước đó chúng ta chỉ lo phòng thủ không tấn công, cũng khiến đối phương buông lỏng, sư phụ nghĩ chúng ta có cơ hội không?”  

 

Vô Song Đại Đế không khỏi sửng sốt, gật đầu nói: “Nói hay lắm, hơn nữa cách đánh của chúng ta đều là phòng thủ, tộc Lân Giáp chắc chắn sẽ không phòng bị gì với đòn tấn công của chúng ta”.  

 

Dương Hạo gật đầu lia lịa, y còn muốn nói Vô Song Đại Đế sẽ gật đầu đồng ý, nhưng ông ta thở dài nói: “Cách thì hay, ý nghĩ cũng bạo nhưng không thể thực hiện”.  

 

Lời này cứ như một gáo nước lạnh, Dương Hạo mất hết tinh thần, y ủ rũ hỏi: “Nếu cách này hay, tại sao sư phụ không dùng?”  

 

“Ngươi muốn được thuận lợi như bàn tính nhưng ngươi có từng nghĩ nếu thất thủ thế giới Phong Vũ chúng ta sẽ khiến sinh linh điêu tàn, sinh linh loài người chúng ta không có chỗ đứng”, Vô Song Đại Đế trầm giọng nói: “Chúng ta không gánh nổi đâu Dương Hạo, thất bại sẽ do chúng ta gánh vác. Nếu chúng ta mặt dày chỉ biết suy nghĩ đến lợi ích của mình như Phong Đế thì ngược lại có thể nhân lúc này để mạo hiểm, thất bại đủ để tự bảo vệ mình, nhưng chúng ta không phải là Phong Đế”.  

 

Dương Hạo không khỏi ngạc nhiên, thế giới Phong Vũ chính là những người bảo vệ thế giới đặt lợi ích sang một bên như Tam Kiếp Đại Đế, Vô Song Đại Đế mới có thể khiến thế giới Phong Vũ không thể bị lật đổ bởi những con sóng lớn.  

 

Nhưng Dương Hạo không khỏi oán thầm, y nghĩ toàn lực phòng thủ là cách ngu ngốc nhất, quân địch áp đảo thì không mở cổng ứng chiến mà lại tự nhốt mình lại thì quá bảo thủ.  

Nhưng không phòng thủ mà chỉ tấn công, nghênh đón quân địch với khí thế ngạo nghễ, nếu thực lực của hai đội quân chênh lệch mà gặp nhau dĩ nhiên sẽ không địch lại nhưng để lại huyết khí, có thể sẽ kéo đến xâm lược lại.  

 

“Sư phụ, dù thất bại cũng chưa chắc là chuyện xấu”, Dương Hạo không cho là đúng nói: “Đệ tử nghĩ thế giới Phong Vũ bình yên đã lâu, con người tranh đấu nội bộ không ngừng, nếu thất bại thì sẽ tiến hành rửa tội cho con người qua bài học đổ máu này, đến lúc đó người của thế giới Phong Vũ sẽ phá kén làm lại từ đầu, lần nữa làm nên lực lượng, dù người ít đi chín mươi phần trăm thì mười phần trăm còn lại chắc chắn là người xuất sắc, chúng ta phản công lúc đó thì thế giới Phong Vũ vẫn thuộc về chúng ta”.  

 

“Chuyện này…”, mặc dù Vô Song Đại Đế cảm thấy có lý nhưng ông ta chắc chắn không chịu làm. Đùa gì chứ, nếu để thua thì họ có thể sẽ trở thành tội đồ của hàng ngàn năm.  

Advertisement
';
Advertisement