Thật ra Vô Song Đại Đế rất do dự trước lời đề nghị của Dương Hạo, nhưng ông ta có tính toán riêng, ngay cả người có tà khí như mình cũng bị đề nghị của Dương Hạo làm cho giật mình thì đứng nói là mấy người Tam Kiếp Đại Đế, Nghiệp Đế.  

 

Dương Hạo cũng biết những lời mình nói quá mức hãi hùng, nhưng y lại thấy cách này tốt nhất, hơn nữa cơ hội cũng đang đến.  

 

Trước đó những gì Tam Kiếp Đại Đế tạo ra không phải là ảo giác mà là thật, thế nên dĩ nhiên đối phương sẽ không nghi ngờ thế giới Phong Vũ có ý đồ khác, nếu nhân lúc đối phương không chuẩn bị mà đánh thẳng vào, kết quả chắc chắn là thắng lớn.  

 

Y bất lực nói: “Đúng là không ổn, hay là đệ tử đi tìm sư thúc thử xem nhé?”  

 

“Có thử cũng vô dụng, ngươi nên từ bỏ đi”, Vô Song Đại Đế từ chối: “Còn nửa phòng thủ và không phòng thủ thì sao?”  

 

Nói rồi Vô Song Đại Đế dẫn Dương Hạo vào một điện phụ, mặc dù ở thành Nghiệp Đế, với thân phận của Vô Song Đại Đế sao lại không có chỗ ở, nhưng nơi này là chỗ của ông ta.  

 

Vô Song Đại Đế ngồi xuống vị trí chủ tọa, hơi ngẩng đầu lên tỏ ý Dương Hạo cũng ngồi xuống, Dương Hạo không khách sáo bèn ngồi xuống.  

 

Vô Song Đại Đế không nói gì, những người hầu không biết Dương Hạo đó không khỏi ngạc nhiên, một thanh niên đồ đen toát ra sát khí tức giận nói: “Lại dám vô lễ trước mặt Đại Đế, ngươi có thân phận gì mà kiêu ngạo như thế?”  

 

“Ồ?”, Dương Hạo sửng sốt, lúc này mới nhận ra thanh niên áo đen này cao lớn tuấn tú, khí thế sắc bén nhưng là một người hiếm thấy, y cười nói: “Sư phụ, vị này là ai?”  

 

Vô Song Đại Đế mỉm cười, thanh niên áo đen không khỏi giật mình, nhanh chóng kiềm chế khí tức sắc bén, xấu hổ nói: “Thì ra là thiếu gia, thất lễ rồi!”, hắn lập tức quỳ xuống.  

 

Dương Hạo cười nói: “Ta không dám nhận, vừa rồi không phải rất kiêu ngạo sao?"  

 

 

 

Thanh niên áo đen đỏ mặt tía tai, hắn muốn bảo vệ sư phụ, vì thấy Dương Hạo và Vô Song Đại Đế ngồi đối diện nhau, một Thiên Quân cấp cao thì đâu có tư cách ngồi trước mặt Đại Đế như thế? Mấy Thiên Quân đó được Đại Đế cho gặp, ai nấy cũng đều cảm thấy lo sợ, ngồi xuống cũng sẽ không láo xược như vậy, chỉ dám ngồi vào nửa ghế bên ngoài để tỏ lòng kính trọng với Đại Đế.  

 

Mặc dù hắn thấy Dương Hạo được Vô Song Đại Đế dẫn vào, lại thấy Dương Hạo không hề tôn trọng người khác nên mới không kiềm được hỏi.  

 

Nhưng nghe đến xưng hô của Dương Hạo, hắn mới biết đây là đệ tử của Vô Song Đại Đế, cũng cảm thấy hối hận không thôi, nhưng Dương Hạo lại lộ ra vẻ mặt khinh thường, hắn cũng cảm thấy ấm ức.  

Có điều, dù có sự khác biệt, mặc dù hắn cảm thấy tức giận và bất bình, chỉ vì Dương Hạo có thân phận thiếu chủ cũng không dám láo xược.  

 

Dương Hạo lại có vẻ có hứng thú, giơ tay lên bảo hắn đứng dậy, sau đó hỏi: “Ngươi tên gì?”  

 

“Ta tên Thừa Phong”, thanh niên áo đen trầm giọng nói.  

Advertisement
';
Advertisement