Vô Song Đại Đế vốn dĩ muốn xem Dương Hạo rốt cuộc đạt đến mức nào về trận pháp bằng tài năng và cố gắng của mình, đang cân nhắc cách tiến hành đánh giá thế nào nhưng thấy Thừa Phong – thị vệ của mình lộ ra vẻ không phục, thế nên ông ta nghĩ tương kế tựu kế khác, mục đích dẫn dụ Thừa Phong.  

 

Có thể thấy Vô Song Đại Đế này cũng không phải là quân tử gì, ông ta còn tính toán như vậy với đệ tử của mình, khác hẳn với Tam Kiếp Đại Đế và Nghiệp Đế.  

 

Dương Hạo liếc nhìn Vô Song Đại Đế, thầm nghĩ sư phụ này vẻ ngoài thì trung hậu nhưng thật ra cũng chỉ tốt hơn ta có một chút mà thôi, rõ ràng là bảo Thừa Phong ra thăm dò trận pháp của ta, chẳng lẽ đệ tử còn sợ sư tôn thử thách à? Trận pháp của ta là do sư tôn truyền lại, dĩ nhiên không thể sử dụng cặn kẽ được như sư tôn, đủ để hơn Thừa Phong.  

 

“Ha ha, Dương Hạo, ngươi đừng khinh địch, ta truyền lại cho ngươi là trận pháp nhưng cái hắn sử dụng là Thiên Linh Trận”, Vô Song Đại Đế nói: “Ngươi phải cẩn thận, nếu không để truyền ra ngoài, ngươi tốt xấu gì cũng là đệ tử của ta mà lại không thể đánh lại một thị vệ của ta, thể diện của vi sư thì thôi không sao nhưng ngươi lấy gì đi gặp người ta?”  

 

Dương Hạo sửng sốt, vội hỏi: “Sư phụ, cái gì là…”, y muốn hỏi sự khác biệt của Thiên Linh Trận và pháp trận, nào biết một lực khá mạnh bao phủ lấy Dương Hạo khiến y chưa kịp hỏi đã thấy Vô Song Đại Đế phất tay áo rồi biến mất.  

 

Hóa ra trong điện này có bốn bức tranh phong cảnh được chia thành bốn mùa, thật ra đó là một bức trận không gian, ai đi vào trong bức tranh đều cảm nhận như thật, như có thế giới chân thật.  

 

Dương Hạo bị chính sư phụ dẫn vào trong bức tranh trong lúc không phòng bị, người trong không trung nhưng lại nhìn thấy thứ gì đó dưới đất, lúc đầu y không để ý, ngày càng gần khiến y hoảng sợ, hóa ra là miệng của một con gấu đen, thế mà lại là Thiên Quân cấp cao.  

 

“Không đúng, đây không phải gấu thật mà là một trận ảo giác, là sư phụ cố ý thử ta”, Dương Hạo bỗng bừng tỉnh, ánh mắt y trở nên sắc bén, thoáng chốc có thể nhìn ta con gấu lớn này không phải là thực thế mà là trận pháp, sau đó để hai tay song song bắn ra ba luồng gió màu xanh, đánh trúng vào dưới nách con gấu, nhưng lại thấy thân con gấu chảy ra nhiều nước vàng và mủ, rất hôi thối.  

 

Điều này khiến Dương Hạo không khỏi phẫn uất, sư phụ ta cũng ít có ác lắm.  

 

“Ha ha ha, làm khá tốt, không hổ là đồ đệ của Vô Song Đại Đế”, tiếng cười vang lên, Vô Song Đại Đế và Thừa Phong xuất hiện giữa không trung. Vô Song Đại Đế nói: “Không ngờ vi sư lại bất ngờ thu nhận đệ tử có tư chất đáng sợ như ngươi. Thật ra lúc đầu các vị Đại Đế cũng có suy nghĩ muốn thu nhận ngươi, cảnh giới của ngươi quá yếu, không chắc tương lai ngươi sẽ đạt đến bước nào, sau đó nghĩ ra một cách công bằng, vừa rồi mới quyết định”.  

 

Dương Hạo thầm nghĩ có lẽ không phải là cách gì tốt, y thử hỏi: “Chẳng lẽ là rút thăm để quyết định?”  

“Làm sao ngươi biết?”, Vô Song Đại Đế ngạc nhiên nói: “Nhưng ngươi đoán không đúng hoàn toàn. Hôm đó là do Đan Đế thành thật nhất chủ trì, tất cả có sáu Đại Đế, chọn ra hai người, kết quả Tam Kiếp Đại Đế và ta lại người xui xẻo nhất, trên tờ giấy rút được đều viết là “chọn”, thế nên bị chọn”.  

 

Sắc mặt Dương Hạo lộ vẻ cạn lời, hóa ra mình không phải là món hàng đắt giá mà ai ai cũng phải gào khóc muốn thu nhận làm đệ tử mà là ngược lại.  

 

Vẻ mặt kỳ quái của Dương Hạo khiến Vô Song Đại Đế cảm thấy hối hận, dù nói thế nào thì đây cũng là đệ tử của mình, sao mình có thể pha trò nó như thế, làm tổn thương lòng tự trọng của y.  

Advertisement
';
Advertisement