“Sư phụ, đệ tử cảm thấy đau lòng cho các Đại Đế không phân biệt rõ người nào với người nào, mọi người bị Đan Đế lừa cũng không biết, còn khen ông ta công bằng nhưng không ngờ ông ta mới là hồ ly xảo quyệt nhất”, Dương Hạo đau lòng nói.  

 

“Dương Hạo câm miệng”, Vô Song Đại Đế vội hét lên: “Tu vi của Đan Đế rất mạnh, dù là Tam Kiếp Đại Đế cũng phải nể mặt ông ta, ngươi không được vu hại ông ta”.  

 

Dương Hạo cười mỉa nói: “Thử nghĩ kỹ lại xem, có phải tình hình lúc đầu là hai người sư tôn lên rút thăm trước không? Sau khi sư tôn rút xong, Đan Đế này nói không cần rút nữa, sau đó xé bỏ hết những tờ còn lại?”  

 

Vô Song Đại Đế quái lạ nhìn Dương Hạo, sao tên này lại nói cứ như đã có mặt ở đó vậy? Lúc đó quyết định hai Đại Đế đến bồi dưỡng Dương Hạo, vì không muốn gây thêm phiền phức cho mình nên Đan Đế quyết định quyết định bằng cách rút thăm dựa vào ý trời.  

 

Đan Đế đã chuẩn bị mấy tờ giấy, trên đó có hai tờ được ghi là “được chọn” trước mặt mọi người, còn lại đều viết “không”, toàn bộ dựa vào ý trời xem thế nào.  

 

Kết quả mình và Tam Kiếp Đại Đế rút thăm đầu tiên, trùng hợp đều viết “được chọn”, thế nên chỉ đành im lặng chấp nhận trở thành sư phụ của Dương Hạo.  

 

Nhưng bây giờ nghe Dương Hạo nói thế, sao cứ có cảm giác nụ cười lúc đó của Đan Đế hơi quái lạ nhỉ?  

 

Thật ra Vô Song Đại Đế cũng là người rất thông minh, được Dương Hạo nhắc như thế, ông ta cũng không khỏi dấy lên nghi ngờ. Ông ta nghĩ ngợi một lúc rồi bỗng ngạc nhiên thốt lên: “Chẳng lẽ Đan Đế đều viết giống nhau lên mấy tờ giấy đó?”   

 

Dương Hạo bình thản nói: “Sư phụ mới là đương sự, dĩ nhiên biết rõ nhất rồi, nhưng tại sao sư tôn và sư phụ Tam Kiếp lại là người rút đầu tiên?”  

 

Vô Song Đại Đế biết mình bị Đan Đế lừa bịp, mất mặt trước đệ tử, sắc mặt ông ta tái mét nói: “Lúc đó khi bọn ta nhận ra thì đã bước ra rồi, không thể lùi lại. Bây giờ nghĩ lại chắc chắn là do mấy lão già đó thông đồng với nhau, đều lùi lại phía sau hai bước để ta và Tam Kiếp Đại Đế trúng kế… Trước tiên tìm Nghiệp Đế báo thù, sau đó đi tìm Đan Đế”.  

 

Sau đó Vô Song Đại Đế hét lên một tiếng, phá vỡ bức tranh, thoáng chốc đã biến mất không còn tung tích.  

“Tính cách sư phụ này của ta khá đơn thuần, đúng là đáng kính đáng mến”, Dương Hạo không khỏi bật cười, sau đó nói với Thừa Phong: “Thừa Phong, sư phụ muốn dùng ngươi để xem xét ta, ngươi cũng đừng nương tay, có bản lĩnh gì cứ lấy ra hết đi, chẳng qua ta không hiểu Thiên Linh Trận là gì, có gì khác biệt với pháp trận không?”  

 

Thừa Phong nhìn mà há hốc miệng, thấy Dương Hạo hỏi, hắn mới hoàn hồn nói: Thiếu chủ này tuệ nhãn cao siêu, ngay cả người làm thầy cũng bị hắn sai bảo trong tay, ta vẫn khách sáo với hắn một chút thì hay hơn.  

 

“Thiếu chủ, pháp trận được tạo ra bằng tác dụng xúc tác như linh thạch”, Thừa Phong giải thích: “Còn Thiên Linh Trận là xúc tác bằng cơ thể, hấp thụ linh khí cao cấp trong không khí để làm vật tương trợ, thi triển uy lực của trận pháp. Uy lực của nó nhỏ hơn pháp trận nhưng tốc độ lại rất nhanh, dễ ngưng tụ trận pháp, được gọi là Thiên Linh Trận, cũng được gọi là Thiên Linh Kỹ”.   

Advertisement
';
Advertisement