Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 “Lẽ nào không phải? Tên Dương Hạo nói ra câu nào cũng có lý cả!”, Vô Song Đại Đế tự mình lẩm bẩm, ông ta lạnh lùng nói: “Ban đầu lúc chúng ta thương lượng phải bồi dưỡng Dương Hạo, đã tiến hành bốc thăm, bên trong có phải có quỷ kế gì hay không?”  

 

“Sao ông lại đột nhiên nhớ ra chuyện này?”, sắc mặt trắng bệch của Nghiệp Đế cũng không khỏi ửng đỏ, ông ta bật cười rồi nói: “Không sai, lúc đó bọn ta đều không bằng lòng nhận tên này làm đồ đệ, bây giờ xem ra quả thực là một sai lầm lớn, bây giờ ta có muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi. Có điều tới bây giờ ông mới nghĩ tới vấn đề bên trong, ngược lại còn vượt ngoài dự liệu của ta”.  

 

“Quả nhiên là mấy người liên kết giở trò để hai kẻ thành thực là ta và Tam Kiếp Đại Đế rơi vào tròng!”, Vô Song Đại Đế phẫn nộ nói: “Ta nhất định phải tìm Đan Đế để tính sổ, tên già này quả nhiên là một con hồ ly già y như Dương Hạo nói!”  

 

“Hoá ra là Dương Hạo nói cho ông biết sao, xem ra nhận tên này làm đồ đệ cũng không uổng phí”, Nghiệp Đế khẽ cười nói: “Nếu như giờ ông muốn nhường đồ đệ lại thì ta rất vui lòng nhận cậu ta về dưới trướng. Ông muốn điều kiện gì, chỗ ta có thứ gì tốt mà ông nhìn trúng thì đều có thể mang đi. Không phải ông đã muốn có “Đại Ngũ Hành Thuật” của ta từ lâu rồi sao, nếu như ông bằng lòng nhường Dương Hạo lại cho ta thì giờ ta cũng có thể đưa luôn thứ này cho ông”.  

 

Vô Song Đại Đế ngẩn ra, ông ta quả thực đã mấy lần ngỏ lời muốn có “Đại Ngũ Hành Thuật” với Nghiệp Đế, “Đại Ngũ Hành Thuật”, này là công pháp bảo bối không biết Nghiệp Đế đã có được từ trong di tích gì, thông hiểu hết tất cả bí mật của năm loại thiên địa kim-mộc-thuỷ-hoả-thổ, nếu như lĩnh hội được thì chắc chắn sẽ có tác dụng thúc đẩy rất mạnh đối với đạo trận pháp của bản thân, Vô Song Đại Đế tin rằng bản thân nhất định có thể dựa vào loại lĩnh hội này để khiến cho đạo trận pháp của mình càng thêm hoàn thiện! Bản thân nhất định có thể tạo ra trận pháp còn mạnh hơn cả “đại trận Đoạn Thiên”.  

 

Mặc dù Nghiệp Đế không nhỏ mọn, thế nhưng dẫu sao thứ này cũng là bảo bối của ông ta, bản thân mặt dày mấy lần lên tiếng muốn có nhưng vẫn chẳng thể có được, ông ta cũng không tiện ngỏ lời nữa, thế nhưng ông ta không ngờ Nghiệp Đế lại chủ động đồng ý cho bản thân “Đại Ngũ Hành Thuật”, chỉ cần dùng Dương Hạo để trao đổi là được rồi.  

 

 

 

“Đây chính là ‘Đại Ngũ Hành Thuật’”, Nghiệp Đế đưa tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay ông ta xuất hiện một ngọn núi nhỏ, tia sáng trong mắt Vô Song Đại Đế bất giác lóe lên, nhưng thấy ngọn núi nhỏ này đột nhiên chuyển động, năm thuộc tính hình thành nên hoa cỏ, cá mú, chim chóc, côn trùng, núi sông cổ xưa lại một lần nữa kết hợp lại, năm loại thuộc tính biến thành mười loại, tiếp sau đó nhanh chóng thay đổi khiến mọi người nhìn không kịp chớp mắt, ánh mắt của ông già Ma Y ở bên cạnh sáng lên, lẩm bẩm nói: “Cờ tốt, cờ tốt!”  

 

Thân phận của ông già Ma Y thần bí khó lường, nhưng Vô Song Đại Đế biết trong thế giới Phong Vũ này, e là thực lực của ông già Ma Y không kém hơn bất kỳ Đại Đế nào, ông ấy cũng đã từng nói: “‘Đại Ngũ Hành Thuật’ này còn thua kém sao?”  

 

Vô Song Đại Đế không khỏi động tâm, ông ta vươn tay ra muốn nhận lấy, nhưng đột nhiên trái tim ông ta xoay chuyển, nhanh chóng rút tay lại, cười nói: “Nghiệp Đế, ta suýt chút nữa đã tin ông rồi!”  

Trong mắt Nghiệp Đế lộ ra một tia thất vọng, thành thật mà nói, ông ta thực sự rất muốn dùng ‘Đại Ngũ Hành Thuật’ để đổi lấy Dương Hạo. Phải biết rằng Dương Hạo hao tổn rất nhiều tâm huyết của mình để đột phá từ cảnh giới Linh Kiếp đến Thiên Quân tam trọng, có thể khẳng định Thiên Quân lục trọng chắc chắn không phải là điểm cuối của tên nhóc này, có một đồ đệ như vậy ở trước mắt sao có thể để mất được chứ? Điều này còn đáng giá hơn ba ‘Đại Ngũ Hành Thuật’!  

 

Ban đầu ông ta cảm thấy chắc chắn Vô Song Đại Đế sẽ trúng kế của mình, nhưng không ngờ khi thành công ở ngay trước mắt, Vô Song Đại Đế lại rút lui giữa đường, đương nhiên điều này khiến Nghiệp Đế cảm thấy tiếc nuối.  

 

Ông ta giả vờ như không biết nói: “Ta lừa ông cái gì? Chẳng phải chỉ là một Dương Hạo thôi sao, lẽ nào ông lại keo kiệt như vậy à? Hơn nữa, coi như là ta và Dương Hạo không có danh nghĩa thầy trò thì cũng có tình thầy trò, ông cho cậu ta cái gì?”  

Advertisement
';
Advertisement