“Nào có nhanh như vậy, cho dù thiên phú trận pháp của cậu ta cao đến đâu thì cũng không thể lĩnh ngộ nhanh như vậy được”, Vô Song Đại Đế hứng thú nói: “Tên nhóc này còn có một chút hiểu biết, ta đoán chắc chắn ông có hứng thú, ông có muốn nghe một chút không? Chuyện liên quan đến trận đại chiến giữa chúng ta và tộc Lân Giáp!”  

 

Vốn dĩ ông già Ma Y không tán thành việc Vô Song Đại Đế đến quấy rầy Nghiệp Đế tĩnh tu, bây giờ cỏ Băng Lăng Vương còn chưa tới, ông ấy chỉ có thể dựa vào tu vi của bản thân Nghiệp Đế để ổn định vết thương, nhưng hiện giờ ông ấy cũng cảm thấy có hứng thú, ở một bên hỏi: “Cậu ta đã nói gì?”  

 

“Dương Hạo đề nghị chúng ta ra khỏi ranh giới, triển khai chiến đấu với tộc Lân Giáp, chứ không phải co đầu rút cổ ở trong ranh giới!”, Vô Song Đại Đế kể lại những lời Dương Hạo đã nói, sau khi nói xong thì cảm thấy im lặng như tờ, ông ta không khỏi kinh ngạc nhìn về phía ông già Ma Y và Nghiệp Đế nói: “Sao thế, bị nhóc con này dọa sợ rồi sao?”  

 

“Thật ra, không phải ta không nghĩ tới những chuyện Dương Hạo đã nghĩ, ta cũng đã từng có suy nghĩ như vậy, nếu ông không có Đoạn Thiên đại trận, ta thực sự phải dẫn dụ đám tộc Lân Giáp vào thế giới Phong Vũ”, Nghiệp Đế thở dài nói: “Thế giới này chỉ dựa vào phòng thủ thì chưa chắc có thể bảo vệ được, nếu dụ đám tộc Lân Giáp vào trong thế giới Phong Vũ, chắc chắn bọn chúng sẽ đắc ý kiêu ngạo, bớt cảnh giác chúng ta hơn. Còn chúng ta âm thầm tấn công bốn phía, bọn họ hoàn toàn không hiểu gì về thế giới Phong Vũ, đến lúc đó chúng ta có thể xông vào vây đánh đám dị tộc này! Tuy nhiên, ta không to gan như Dương Hạo, tên nhóc này đúng thật hung hãn!”  

 

“Tuy rằng rất hung hãn, nhưng lại là kế độc đối với tộc Lân Giáp!”, ông già Ma Y trầm giọng nói: “Lẽ nào các ông không cảm thấy suy nghĩ của tên nhóc này lại là cách tốt để đưa Nhân tộc từ chỗ chết đến chỗ hồi sinh?”  

 

“Ma Y, ông đừng đùa, kế sách này hoàn toàn không có tác dụng, lẽ nào cứ trơ mắt nhìn trăm triệu sinh linh rơi vào cảnh đau khổ, chúng ta phải gánh vác trách nhiệm lớn nhất, chúng ta không phải là Phong Đế!”, Nghiệp Đế lắc đầu nói: “Cậu nhóc này còn nói gì nữa?”  

 

“Cậu ta còn nói phòng thủ phải chia thành phòng thủ hoàn toàn, phòng thủ một nửa và không phòng thủ, điều ta nói vừa rồi là không phòng thủ”, Vô Song Đại Đế nói như thật.  

 

“Ồ, nói tiếp đi”, Nghiệp Đế chậm rãi nói, đợi hồi lâu cũng không nghe thấy Vô Song Đại Đế trả lời.  

 

“Tên nhóc đó nói ra kế không phòng thủ này, rồi đột nhiên nói cho ta biết rằng ta đã bị lừa, cho nên ta lập tức tới tìm ông tính sổ, vì thế ta không hỏi vế sau”, Vô Song Đại Đế bất đắc dĩ nói.  

 

“Vậy sao ông còn không đưa tên nhóc này tới đây? Ta muốn xem xem trong bụng tên nhóc này có quỷ kế gì!”, Nghiệp Đế nhẹ giọng nói: “Có lẽ chúng ta thật sự đã già rồi, cần người trẻ tuổi đến khiêu khích, có lẽ đây chính là nơi cậu nhóc này thể hiện thân thủ của mình!”  

Trong mắt Nghiệp Đế đột nhiên lóe lên hai tia sáng sắc bén, giống như những lưỡi dao sắc nhọn.  

 

“Nghiệp Đế, lẽ nào ông muốn chúng ta đẩy hết trách nhiệm lên người Dương Hạo nhanh như vậy, cậu ta có thể chịu được áp lực lớn như vậy không?”, Vô Song Đại Đế không nhịn được kinh ngạc hỏi.  

 

Nghiệp Đế cười nói: “Ý của ta không phải là buông tay mặc kệ, mà là để cho Dương Hạo đứng ra, chúng ta lui về phía sau, có lẽ sẽ có kết quả ngoài mong đợi”.  

Advertisement
';
Advertisement