Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Dương Hạo cười nói: “Ta không phải đang nói dối đâu”.  

 

Ông lão Ma Y hứng thú hỏi: “Dương Hạo, sao ngươi lại nói không phải chuyện xấu, lẽ nào trên người tu giả có hung khí lại là chuyện tốt sao? Hung khí này nếu như không thể áp chế được sẽ khiến ngươi trở thành một ác ma mất trí, cho dù là người thân hay là bạn bè đều sẽ đối xử không khác gì kẻ thù!”  

 

Dương Hạo cười nói: “Con đường tu luyện của ta quá suôn sẻ. Bây giờ mới hai mươi mấy tuổi đã đạt tới thực lực của Thiên Quân viên miễn, khó tránh khỏi việc khiến ta cảm thấy tự mãn trong lòng. Mà bây giờ trong cơ thể có hung khí, đúng lúc khiến ta thức tỉnh lại. Bởi vậy ta mới nói là chuyện tốt. Hơn nữa, chuyện này là do tạo ra cho con người, ắt có trời định, có gì mà phải lo lắng?”  

 

Ông lão Ma Y cười lớn nói: “Dương Hạo, tâm lực của ngươi lại mạnh thêm một bước rồi. Trong bảy đạo, tâm lực chính là yếu tố để trấn áp hung khí trong người ngươi, bây giờ ta càng lúc càng có lòng tin với ngươi rồi. Xem ra đúng là hung khí đối với ngươi mà nói không phải là phiền phức lớn gì, là chúng ta lo nhiều rồi”.  

 

Mọi người lúc này mới thả lỏng được chút, chuyện như vậy gấp cũng không làm được gì. Bây giờ muốn loại bỏ hung khí trong người Dương Hạo, ông lão Ma Y là một nhân tố rất quan trọng, đồng thời cũng phụ thuộc vào bản thân Dương Hạo.  

 

Dương Hạo có tâm thái tốt như vậy, đương nhiên mọi người cũng thấy vui vẻ.  

 

“Dương Hạo, nghe sư tôn Vô Song của ngươi nói, ngươi không đồng ý với cách dồn toàn lực hiện giờ của bọn ta, ta muốn nghe thử ý kiến của ngươi”, Nghiệp Đế hỏi: “Ngươi là người trẻ tuổi, đương nhiên sẽ có những cách thức không giống với bọn ta, nói không chừng suy nghĩ của ngươi sẽ là sự dẫn dắt cho bọn ta”.   

 

Dương Hạo gật đầu nói với Nghiệp Đế: “Ý kiến của ta là, dồn toàn lực phòng ngự cũng không thể giữ được, không có đại trận hoàn mỹ, nếu như dồn hết năng lượng vào việc phòng ngự, nhất định sẽ có một ngày bị phá vỡ. Không phải là ta khinh thường đại trận Đoạn Thiên của các sư tôn, lẽ nào đại trận Đoạn Thiên của các sư tôn không có chút kẽ hở nào sao?”    

 

Vô Song Đại Đế chậm rãi nói: “Không có trận pháp hoàn mỹ, câu này nói đúng. Mặc dù vi sư cho rằng trận pháp là thành tựu rất lớn, nhưng lão phu tin rằng trong tộc Lân Giáp, chắc sẽ có đối thủ của ta. Đối thủ này có thể không có kỹ năng tạo thành thâm hậu như ta, nhưng người này cũng thông minh tuyệt đỉnh, như thể có thể tìm ra kẽ hở trong trận pháp của ta bất kỳ lúc nào, nếu như không phải ta phát hiện ra trước, e là đã thực sự bị người đó phá vỡ rồi!”  

 

Nghiệp Đế không khỏi sửng sốt: “Vô Song, sao ông lại cảm thấy như vậy? Đã bao lâu rồi?”  

 

Vô Song Đại Đế nói: “Đã một khoảng thời gian rất dài rồi. Ông biết trận pháp Đoạn Thiên của ta vẫn luôn trong tình trạng không hoàn mỹ chính là vì đối thủ đó đang ép ta, khiến ta không thể dồn toàn bộ tinh lực vào trong đại trận hoàn mỹ được. Ta lo rằng nếu như ta chậm một bước, đối thủ này có thể tìm ra kẽ hở trong trận pháp rồi tiến hành tấn công. Vậy thì thế giới Phong Vũ sẽ xảy ra một cuộc khủng hoảng lớn!”  

 

Nghiệp Đế không khỏi hít một hơi thật sâu. Mặc dù tộc Lân Giáp gây áp lực rất lớn đối với thế giới Phong Vũ. Sức chiến đấu của chúng rất hung dữ, số lượng lớn, là chuyện mà thế giới Phong Vũ chưa từng gặp phải. Nhưng thế giới Phong Vũ luôn có một thành kiến, đó chính là tộc Lân Giáp này chẳng qua chỉ là đám mọi rợ, mặc dù cũng tu luyện, nhưng trình độ nhận thức còn kém xa so với loài người. Nếu như thế giới Phong Vũ bị đám bọn này xâm chiếm thì đúng là một trò cười.  

Nhưng từ giọng điệu của Vô Song Đại Đế ông ta có thể nghe ra được, thì ra tộc Lân Giáp lại có đại sư trận pháp có thể đối đầu được với Vô Song Đại Đế, điều này gần như làm đảo lộn suy nghĩ của họ về tộc Lân Giáp.  

 

"Thành thực mà nói, trận pháp chi đạo của ta có thể có được thành tựu như hiện tại, cũng phải cảm ơn người này. Nếu như không phải là ông ta, thì ta đã không có động lực rồi".  

 

Vô Song Đại Đế nói: "Ở thế giới Phong Vũ không ai có thể đọ được thành tựu trận pháp với ta, vì vậy ta nghĩ trận pháp chi đạo của ta đã đến chỗ tắc nghẽn, tưởng chừng rất khó phá vỡ. Nhưng từ khi đối thủ này xuất hiện, ta phát hiện mọi thứ đã khác rồi. Mặc dù ta cũng cảm thấy nguy hiểm, nhưng ta nhận ra khi bị đối thủ này ép, ta càng có động lực để vươn lên".

Advertisement
';
Advertisement