"Nếu như có cơ hội ta thực sự muốn giết chết thiên tài này của tộc Lân Giáp", Dương Hạo cười nói.  

 

"Tiểu tử, đừng có mơ mộng, người như vậy cậu căn bản là không thể gặp được đâu", Vô Song Đại Đế không cho rằng như vậy, nói: "Người này nhất định là chủ sư của tộc Lân Giáp, bên cạnh chủ sư có Đại Đế bảo vệ, cho dù cậu muốn giết, thì cũng làm gì có năng lực ấy chứ?"  

 

Dương Hạo cười nói: "Nói đúng, có thể đó chính là lý do mà đến giờ họ vẫn chưa dốc hết sức".  

 

Vô Song Đại Đế ngây ra, nghi hoặc hỏi: "Ý ngươi là sao?"  

 

"Đối phương có hơn 20 vị Đại Đế, bên ta chỉ có bảy người, số lượng của chúng ta sớm đã không bằng. Mặc dù uy lực của đại trận Đoạn Thiên của ta rất mạnh, lẽ nào có thể thắng được đối phương đông gấp ba lần sao?", Dương Hạo nói tiếp: "Nhưng sau khi chúng ta ngừng công kích, đối phương cũng nhanh chóng rút lui, chỉ có một lý do duy nhất, đó chính là thực lực của chúng không mạnh hơn chúng ta bao nhiêu. Nhưng số lượng Đại Đế của họ rõ ràng là nhiều hơn chúng ta gấp ba lần, đáng lẽ không nên xảy ra kết quả như vậy chứ?"  

 

Hai mắt Nghiệp đế sáng lên: "Hình như ta đã hiểu ý của ngươi rồi, ý ngươi là..."  

 

"Sư phụ của ta vô tình lập đại công, vị Đại Đế hiểu trận pháp này rất có thể là người dẫn đầu của bọn họ, ông ta đã bị trận pháp của sư phụ thu hút rồi, ngược lại quên mất mục đích ban đầu của bọn chúng là phải tấn công đại trận Phong Vũ", Dương Hạo trầm giọng nói: "Mà người này lại được các Đại Đế khác vô cùng coi trọng, vì vậy rất nhiều Đại Đế đều đang bảo vệ ông ta. Vậy thì đương nhiên thực lực cũng hơn chúng ta một chút. Nếu đã như vậy, chúng ta dồn toàn lực phòng ngự không phải là phạm sai lầm giống với họ sao?"  

 

"Ngươi còn muốn nói gì nữa?", Vô Song Đại Đế kinh ngạc hỏi.  

 

"Ta cảm thấy, nếu đã có nhiều Đại Đế bảo vệ như vậy, liệu có phải do thủ lĩnh của chúng không có căn cơ tu luyện, hoặc là vì lý do gì đó mà mất đi tu vi?", Dương Hạo đột nhiên đập mạnh xuống bàn, nói: "Đúng vậy, nhất định là như vậy, như vậy mới hợp lý".  

 

Cho dù là ông lão Ma Y, Nghiệp Đế hay là Vô Song Đại đế đều bị phán đoán của Dương Hạo làm cho chấn động. Ông lão Ma Y gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, lão phu cũng cảm thấy rất có thể là như vậy. Tuy nhiên chuyện giết người này, nếu như có cơ hội, chúng ta có thể nghĩ cách lấy đầu ông ta xuống, lão phu tin rằng một khi ông ta bị giết, vậy thì đám tộc Lân Giáp đều sẽ cây đổ, khỉ chạy toán loạn sao".  

 

Khóe môi Dương Hạo khẽ giật, trong lòng thầm nghĩ, có thể thấy được tộc Lân Giáp càng lúc càng khó đối phó. Thủ lĩnh này có thể là tư tưởng của chúng. Tuy nhiên sự xuất hiện của một nhân vật khôn ngoan như vậy tuyệt đối không chỉ là duy nhất, có thể những người khác trong tộc Lân Giáp không thông minh bằng ông ta, nhưng chắc cũng không kém quá nhiều.  

 

Dương Hạo đột nhiên nghĩ tới Phi Viêm Tinh, trong lòng y ngây ra, trong lòng có chút nghi ngờ suy luận của mình.  

Đám tộc Lân Giáp ở Phi Viêm Tinh không hề nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là giống hệt với đám xâm phạm này, về mặt trí tuệ thì quả thực không được ổn lắm. Điều này cho thấy tốc độ tiến hóa của bọn chúng không nhanh như đến mức như họ tưởng tượng. Lẽ nào thủ lĩnh của tộc Lân Giáp này là nhân tài ngàn năm có một? Nếu không nên giải thích chuyện này như thế nào đây?  

 

Dương Hạo không nói suy nghĩ trong lòng ra, y nói với mọi người: "Chuyện không phòng ngự ta đã nói với sư tôn Vô Song rồi, dồn toàn lực phòng bị như tình hình hiện tại không có lợi cho thế giới Phong Vũ, đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không giữ được, mấu chốt không nằm ở cách cải thiện trận pháp của chúng ta thế nào mà là vấn đề nội bộ của bên kia. Nếu như tình hình này xảy ra thì xin các vị Đại Đế đừng ngồi yên chờ cơ hội xuất hiện mà cứ để bọn chúng đến rồi đi".  

 

Nghiệp Đế gật đầu nói: "Được, vậy nửa phòng ngự mà ngươi nói là có ý gì?"  

Advertisement
';
Advertisement