Ông lão Ma Y và Vô Song Đại Đế đều gật đầu lia lịa, trong lòng Dương Hạo không khỏi cảm thấy vui mừng, xem ra những vị tiền bối này không phải kiểu cố chấp không thay đổi, chỉ cần có đủ dã tâm tấn công, vậy thì thế giới Phong Vũ vẫn còn hi vọng.  

 

“Ha ha, bây giờ lão phu cũng cảm thấy nhẹ nhõm rồi”, Vô Song Đại Đế cười nói: “Nếu không ta sẽ bị lão già tinh thông trận pháp của đối phương ép đến mức não bẹp dí mất, còn chưa chắc có thể giấu được tên thông thái đó, áp lực đúng là rất lớn”.  

 

Dương Hạo cười nói: “Trí thông minh của ông ta vẫn không thể so với sư tôn được, trong đầu sư tôn có rất nhiều suy nghĩ, phải thiết lập trận pháp mới, phải tiến hành bày binh bố trận, còn phải chỉ cho mọi người trận pháp chi đạo, phải làm nhiều việc như vậy, nhưng người kia thì lại khác. Ông ta chỉ cần nghĩ cách đối phó với sư tôn là được rồi, thực lực thật sự không thể nào so với sư tôn được”.  

 

Đại Đế Vô Song cũng nghĩ vậy, lời này của đệ tử nói ra khiến mình thêm bội phần thể diện, trong lòng thấy khá hài lòng.  

 

“Còn một chuyện muốn nói với ngươi, Phùng Đế đã xin đi xuất chiến, như vậy lực lượng của chúng ta ở đây đã được tăng thêm”, Nghiệp Đế nói tin tức của Phùng Đế cho Dương Hạo: “Ngươi nói xem về chuyện này ngươi nghĩ thế nào?”  

 

Bây giờ trong lòng của Nghiệp Đế, Dương Hạo không chỉ là một hậu bối với thiên phú tu luyện nữa mà là một người có tầm nhìn tổng thể xuất sắc, tuyệt đối có thể coi như thống soái, vậy nên liền nói ra mọi chuyện về Phùng Đế.  

 

“Phùng Đế?”, Dương Hạo khẽ sửng sốt, trong mắt không khỏi lộ ra một tia sắc bén, cái tên này rất có ấn tượng với y, không chỉ vì người này là Đại Đế mà vì từ trước đến giờ những lời mà y được nghe về ông ta chẳng có cái nào là tốt đẹp cả. Càng quan trọng hơn là, từ chỗ ông lão Ma Y biết được, Tô Nhã đang ở Phùng Thành!  

 

Ở Phùng Thành, dù sao cũng trong tầm mắt của Phùng Đế, nếu Tô Nhã chưa chết, Dương Hạo đương nhiên sẽ nghĩ cách để gặp được cô, tuy nhiên y cũng biết rằng giờ chưa phải lúc.  

 

Chỉ là nghe thấy tên của Phùng Đế, trong lòng Dương Hạo không khỏi dấy lên nỗi nhớ Tô Nhã.  

 

Từ sau khi Tô Nhã mất tích, Dương Hạo mới nhận ra Tô Nhã quan trọng đối với y như thế nào. Khi mất đi mới biết được thời gian có được quý giá ra sao, Tô Nhã đối với Dương Hạo chính là như vậy.  

 

Tình cảm Tô Nhã dành cho y, y làm sao có thể không biết được. Nhưng từ trước đến giờ y chưa bao giờ dừng con đường tu luyện của mình vì cô cả, mà Tô Nhã không vì khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa mà từ bỏ tấm chân tình với y, mãi cho đến khi nhà họ Dương gặp sự cố rồi mất tích.  

 

Dương Hạo biết rằng, Tô Nhã đã trở thành một sự tồn tại đặc biệt trong lòng y, bản thân thực sự rất nhớ cô, hận không thể lập tức tới gặp cô, ở bên cạnh cô. Nhưng bây giờ có thể không?  

“Ông ta muốn chủ động gia nhập đại trận Đoạn Thiên?”, Dương Hạo lạnh lùng nói: “Sư thúc, người đánh giá thế nào?”  

 

“Ta đương nhiên hi vọng là ông ta thật tâm muốn tham gia, cũng hi vọng rằng ông ta có thể tỉnh ngộ và trở thành một phần của chúng ta. Việc này sẽ là sự trợ giúp rất lớn đối với thế giới Phong Vũ, cũng có thể cho ngươi thêm thời gian, không cần phải vội vã lĩnh ngộ đại trận Đoạn Thiên”, Nghiệp Đế giải thích.  

 

Dương Hạo nghi ngờ nói: “Tự nhiên lấy lòng, Phùng Đế đột nhiên thay đổi thái độ thực sự không có ẩn tình gì sao?”

Advertisement
';
Advertisement