“Bây giờ Tô Nhã là thánh nữ của Phùng Thành. Ta biết ngươi muốn cứu cô gái này, nhưng ngươi hoàn toàn không thể lại gần Tô Nhã, vì vậy đây chính là một cơ hội”, ông lão Ma Y cười nói: “Cho dù thế nào, Tô Nhã đều sẽ quay về bên cạnh ngươi thôi”.  

 

Dương Hạo không khỏi vui mừng khôn xiết, cúi đầu khom người trước ông lão Ma Y, Nghiệp Đế và Vô Song Đại Đế, nói: “Đa tạ các vị tiền bối!”  

 

“Ha ha, khách khí rồi”, ông lão Ma Y cười nói: “Đây cũng là hai chuyện công tư. Bây giờ ngươi theo Vô Song Đại Đế lĩnh ngộ trận pháp chi đạo cho tốt, đây mới là ưu tiên hàng đầu”.  

 

Dương Hạo gật đầu, y biết mặc dù mình đã nói rất nhiều rồi, trận pháp Đoạn Thiên mới là yếu tố chính, tuy nhiên bảy loại khí tức đại đạo trên người có tác dụng vô cùng lớn đối với trận pháp Đoạn Thiên. Nếu như bản thân không thể lĩnh ngộ được trận pháp này thì sẽ là một sự lãng phí.  

 

Theo Vô Song Đại Đế quay về phiến điện, mọi người đều lui ra ngoài, sau đó Vô Song Đại Đế bắt đầu truyền trận pháp cho Dương Hạo.  

 

Dương Hạo cũng rất trân quý cơ hội này, y biết rằng thời gian của Vô Song Đại Đế rất eo hẹp, nói là lĩnh ngộ đại trận Đoạn Thiên, thực chất đối với Dương Hạo là một bài học bổ trợ toàn diện từ Linh Cấp tới Thiên Cấp. Mức độ không dễ hơn việc lĩnh ngộ bảy loại đại đạo, tuy nhiên sau khi nhìn màn trình diễn phá giải đại trận Nhược Thủy của Dương Hạo, Vô Song Đại Đế tràn đầy lòng tin đối với y.

 

Có thể phá giải đại trận Nhược Thủy, những gì Dương Hạo thể hiện không chỉ là thực lực về mặt cảnh giới mà còn là mức độ tinh thông trận pháp. Mà điều khiến cho Vô Song Đại Đế cảm thấy mừng rỡ đó là dù bản thân chỉ để lại Linh Cấp nhưng tiểu tử này đã vượt xa giới hạn mà ông ấy đặt ra, lại có thể chạm tới được ngưỡng của trận pháp Địa Cấp.  

 

Tuy rằng cũng giống như tu luyện cảnh giới, càng lên cao càng khó, khoảng cách giữa Địa Cấp và Thiên Cấp như chênh lệch giữa trời và đất, nhưng suy cho cùng cũng đã rút ngắn khoản cách để lĩnh ngộ đại trận Đoạn Thiên rồi, cũng khiến cho Vô Song Đại Đế thêm phần tin tưởng Dương Hạo.  

 

“Tiểu tử, khi đó lão phu để lại cho ngươi tam đạo đan khí trận, trận đạo của ngươi lão phu đã nhìn thấy rồi, không phụ sự hi vọng của ta, không biết hai loại đạo còn lại lĩnh ngộ đến bước nào rồi?”, Vô Song Đại Đế tràn đầy hi vọng hỏi, nếu như Dương Hạo có thể đạt được thành tựu ở cả tam đạo đan khí trận, vậy thì thực sự có thể trở thành người kế vị của mình.  

 

Không ngờ Dương Hạo lại cứ lắp ba lắp bắp nửa ngày, cười hi hi nói: “Đệ tử mới gần ba mươi tuổi, vì vậy chỉ có thể chuyên tâm lĩnh ngộ một môn thôi. Về phần Đan Khí nhị đạo đệ tử chuẩn bị khi nào trăm tuổi mới nghiêm túc nghiên cứu”.  

Khi đó Vô Song Đại Đế mới nhận ra rằng tiểu tử này hoàn toàn chưa xem Đan Khí chút nào! Vốn dĩ định nổi giận, nhưng nghĩ tới việc dù sao sức lực của Dương Hạo cũng có hạn, có thể chưa đầy ba mươi tuổi đã tu luyện bảy loại đại đạo, tương đương với sức lực của Chuẩn Đế, lại có thể lĩnh ngộ được trận đạo địa cấp, thành tựu như vậy còn gì khiến ông ta không hài lòng nữa đây? Nếu như phân tâm luyện đan khí, ngược lại không thể tốt như vậy được.  

 

"Thôi bỏ đi, bây giờ vi sư sẽ bắt đầu từ trận đạo địa cấp, ngươi có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem thiên phú của ngươi rồi", Vô Song Đại Đế từ tốn nói, đây là một trải nghiệm vô cùng quý giá đối với Dương Hạo, kế thừa cơ bản của vi sư, có thể lĩnh ngộ được thì lĩnh ngộ. Cho dù phải đi đường vòng cũng phải tự mình chịu đựng, mà bây giờ thứ mà Vô Song Đại Đế truyền lại không phải là một đạo pháp khó hiểu, là kết hợp tình trạng của Dương Hạo hiện tại để tiến hành truyền dạy, mà Dương Hạo có chỗ nào không hiểu có thể lập tức hỏi lại, lúc nào cũng có thể thực hành.  

 

Chuyện khiến Vô Song Đại Đế cảm thấy ngạc nhiên là tên Dương Hạo này quả đúng là một quái thai, lĩnh ngộ trận pháp cấp thiên rất nhanh, đặc biệt là nắm rất rõ mà kỹ thuật thiên linh, chưa đầy ba ngày là có thể bày trận thành công rồi, tốc độ này khiến cho Đại Đế cũng phải kinh ngạc.  

Advertisement
';
Advertisement