Đây đúng là bất thường! Làm gì có ai chưa lĩnh ngộ toàn bộ trận pháp địa cấp đã có thể lĩnh ngộ thiên cấp chứ? Nhưng những chuyện kỳ lạ này xảy ra trên người Dương Hạo, Đại Đế cũng không lấy làm lạ nữa.  

 

Bây giờ muốn kế thừa trận pháp Dương Hạo vẫn cần thời gian để lĩnh ngộ, đại trận Đoạn Thiên này khá phức tạp. Bản chất của trận pháp này là sự bí ẩn đến tột cùng, thiên phú trận pháp của Dương Hạo mặc dù rất cao nhưng làm sao có thể lập tức lĩnh ngộ hết công sức bao năm dày công nghiên cứu của Đại Đế được.  

 

Chỉ là trong cơ thể thêm một đạo, tốc độ lĩnh ngộ của Dương Hạo đã tăng lên gấp đôi, bảy loại đại đạo thì tăng lên gấp bảy. Chuyện này Vô Song Đại Đế cũng biết và thấy rất mừng, xem ra chưa đầy ba năm là y có thể tham gia đại trận Đoạn Thiên, giữ trận an toàn rồi.  

 

Chớp mắt đã mấy tháng trôi qua, Vô Song Đại Đế không dám ở Nghiệp Đế Viện này quá lâu, đại trận Đoạn Thiên ở giới vực không thể thiếu ông ta được. Mặc dù các Đại Đế đều đã được truyền công, mặc dù tu vi thì có đó nhưng lĩnh ngộ về mặt trận pháp thì không quá nhiều.  

 

Đối với giới tu luyện của thế giới Phong Vũ thì đương nhiên sẽ gây chấn động lớn. Nhưng trong mắt của Vô Song Đại Đế thì chuyện đó rất bình thường, với độ tuổi của bọn họ thì khả năng tiến bộ đạo pháp là rất nhỏ, rất nhiều thứ không thể lĩnh ngộ được.  

 

Bản thân phụ trách đại trận Đoạn Thiên, đương nhiên có thể kịp thời bổ sung những thiếu sót xảy ra trong quá trình vận hành. Nhưng nếu không ở đó, sẽ rất nguy hiểm nếu tộc Lân Giáp phát động cuộc tấn công quy mô lớn vào.  

 

Vì vậy Vô Song Đại đế mặc dù ở Đế Viện truyền dạy đạo pháp cho Dương Hạo nhưng lòng cứ thấp thỏm không yên.  

 

Tuy rằng việc dồn toàn lực phòng ngự bị Dương Hạo cho rằng không cần thiết, nhưng hiện tại Nghiệp Đế vẫn đang bị thương chưa khỏi, không thể ra giới vực chinh chiến được, sách lược nửa phòng ngự vẫn chưa thể thực hiện.  

 

"Cái gì, Tam Mục và Bát Túc vẫn chưa quay về à?", Dương Hạo kinh ngạc hỏi.  

 

"Thời gian cũng kha khá rồi, không biết vì sao vẫn chưa quay về", Vô Song Đại Đế không khỏi có chút lo lắng, sau đó lại đột nhiên cười nói: "Cũng không cần lo, có lẽ sắp quay về rồi".  

 

Dương Hạo biết rất nhiều lời của Vô Song Đại Đế là không đúng sự thực. Đại trận Đoạn Thiên thiếu mất Nghiệp Đế, tổn thất vô cùng lớn, so với những Đại Đế khác, sự lĩnh ngộ trận pháp của Nghiệp Đế xếp thứ ba, chỉ sau Vô Song Đại Đế và Tam Kiếp Đại Đế.  

 

"Sư tôn, đệ tử đã lĩnh ngộ trận pháp xong rồi, đúng lúc muốn ra ngoài một chút, không biết ta có thể tới vùng đất hoang một chuyến, đón Tam Mục và Bát Túc quay lại, được không?", Dương Hạo im lặng hồi lâu, y cũng biết cỏ Băng Lăng Vương liên quan đến tu vi của Nghiệp Đế, mà Tam Mục và Bát Túc nhận y làm chủ, làm sao có thể không quản được?  

 

Vô Song Đại Đế đánh giá Dương Hạo một lượt, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười: "Mặc dù bây giờ Ma Y đã hứa sẽ giúp chúng ta canh giữ ở thế giới Phong Vũ, nhưng dù sao ông ta cũng tới từ một thế giới khác, một khi ra tay nhất định sẽ lộ tung tích của mình. Còn vi sư thì cần tới giới vực gấp, không thể phân thân được. Nếu ngươi đã có tâm nguyện như vậy thì lão phu sẽ cho ngươi toại nguyện".

 

"Sư tôn, sự vô sỉ của người khiến đệ tử phải nhìn với cặp mắt khác đấy, không còn phải lo lắng sư tôn sẽ rơi vào bẫy của người khác", Dương Hạo không khỏi cảm thán, rõ ràng là có ý muốn mình giúp sức, nhưng lại bắt mình phải tự nói ra, lại còn tỏ ra rất thanh cao, khiến cho Dương Hạo không khỏi giơ ngón tay cái.  

Advertisement
';
Advertisement