Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Bây giờ y đã 28 tuổi, đối với người tu luyện mà nói đây không phải là một con số lớn, nhưng đối với người phàm thì độ tuổi này muốn lấy vợ sinh con là hoàn toàn bình thường.  

 

Thế giới người phàm, nam 16 tuổi là trưởng thành, nữ thì là 14.  

 

Chỉ là Dương Hạo luôn một lòng tu luyện, bỏ hết chuyện phàm tục ở phía sau, những thứ này đối với y không quá quan trọng, vì vậy mới mãi không đáp lại tình cảm của Tô Nhã.  

 

Nhưng khi mất đi Tô Nhã Dương Hạo mới biết rằng hình bóng cô gái si tình này đã in sâu trong lòng y, khi biết cô đang ở Phùng Thành, y không thể kìm được lòng mà suy nghĩ về cô. Lúc này biết tin Tô Nhã sắp tới, y thầm hối hận đáng lẽ không nên bóc mẽ tâm tư của Vô Song Đại Đế, nhỡ bỏ lỡ mất cơ hội gặp được Tô Nhã thì sao?  

 

Thấy ánh mắt của đệ tử xẹt qua một tia hối hận, Vô Song Đại Đế đã ở cùng y mấy tháng, sao có thể không biết y đang nghĩ gì được, liền cười mắng: "Tiểu tử ngươi xem lại bản thân đi, vì một người phụ nữ, có cần phải phiền lòng đến vậy không?"  

 

Dương Hạo bị Vô Song Đại Đế nhìn thấu tâm tư, y không hề xấu hổ, cười nói: "Đệ tử vốn tưởng rằng phụ nữ đối với người tu luyện mà nói chẳng qua chỉ là một gánh nặng mà thôi, nhưng gần đây đệ tử mới phát hiện, đừng cố gắng nhẫn nhịn, cứ để lòng thuận theo tự nhiên mới hợp với lẽ trời. Thiên đạo thực sự không hề vô tình mà luôn có tình, hợp lý".  

 

Vô Song Đại Đế trợn mắt nói: "Thích một người phụ nữ mà tiểu tử ngươi cũng có thể lôi thiên đạo vào, ông đây thật sự phục ngươi luôn đấy. Tuy nhiên muốn gặp Tô Nhã thì phải sớm ngày lĩnh ngộ cảnh giới đại trận Đoạn Thiên đi, Phùng Đế sẽ trực tiếp đưa con bé tới giới vực".  

 

Dương Hạo không khỏi thất vọng nói: "Vậy phải đợi tới lúc nào?"  

 

"Là tiểu tử ngươi đấy, ai cũng đừng hòng cướp đi, cho dù Tô Nhã là thánh nữ của Phùng Thành nhưng Phùng Đế cũng đành phải nhượng bộ!", Vô Song Đại Đế cười nói: "Chỉ cần tiểu tử ngươi không phụ lòng mong đợi của bọn ta, đến lúc đó đám Đại Đế bọn ta sẽ không ngừng ép Phùng Đế giao Tô Nhã ra, việc đó có khó gì?"  

 

Phùng Đế là một kẻ rất đáng khinh, vốn dĩ các Đại Đế đã vô cùng ghét ông ta, nhưng thế giới Phong Vũ gặp nguy hiểm thế này cũng không thể cứ tính toán với ông ta được. Mà lần này Phùng Đế cuối cùng cũng thức tỉnh, biết được đạo lý môi hở răng lạnh, tự nguyện gia nhập vào đại trận Đoạn Thiên, việc này khiến cho các Đại Đế không dễ dàng ra tay với ông ta.  

 

Tuy nhiên nếu như Dương Hạo có thể tới sớm, Phùng Đế đó có ở đó hay không cũng không quan trọng, đến khi đó lật mặt thì có sao?  

 

Dương Hạo lạnh lùng nói: "Nếu như ông ta dám giữ chặt không buông, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho ông ta! Thánh nữ là ý gì chứ?"  

Trong lòng Vô Song Đại Đế chợt chấn động, thấy sắc mặt lạnh lùng của Dương Hạo, lẽ nào hung khí bộc phát? Nhưng khi Vô Song Đại Đế nghĩ lại, nhất định là do ông ta nghĩ nhiều rồi, Dương Hạo chỉ là do một lòng nhung nhớ Tô Nhã nên mới tức giận, không thể nói sự thật cho y biết được.  

 

"Thánh nữ là chỉ nữ đệ tử xuất chúng nhất trong số những đệ tử hậu bối, Phùng Thành có thánh tử cũng có thánh nữ, địa vị chỉ đứng sau Phùng Đế", Vô Song Đại Đế cười nói.  

 

Dương Hạo không tin nói: “Lẽ nào chỉ vậy thôi sao?”  

 

Vô Song Đại Đế cười nói: “Lẽ nào vi sư lại lừa ngươi sao? Sau khi ta rời đi, Dương Hạo ngươi nhất định phải đặt nhiệm vụ lĩnh ngộ đại trận lên hàng đầu, đại trận Đoạn Thiên mới là nhiệm vụ cấp bách!”  

Advertisement
';
Advertisement