“Là tướng mạo của đàn ông rất xấu nhưng lại bắn cung rất giỏi”, Cao Minh Thu cười nói: “Nhưng phụ nữ trong tộc người cá thì lại vô cùng xinh đẹp. Nếu như các hạ thích, có cơ hội có thể tặng cho ngươi một ít. Phụ nữ trong tộc người cá đều được mệnh danh là nàng tiên cá, ngươi nhất định sẽ động lòng”.  

 

“Còn có chuyện như vậy nữa, trên đời này thật sự chuyện kỳ lạ nào cũng có, tuy nhiên ta coi tu luyện là mục tiêu duy nhất. Nàng tiên cá xinh đẹp mà ngươi nói thì thôi bỏ đi đi”, Dương Hạo khẽ cười, không có tâm trạng với chuyện này.  

 

Y và Tam Mục Bát Túc đi theo Cao Minh Thu, chiến hoàng Chấn Thiên nhìn thấy Dương Hạo không khỏi lộ ra vẻ sùng bái, cười chắp tay với Dương Hạo: “Dương Hạo huynh đệ, khí lực của huynh thật lớn, vừa rồi suýt chút nữa ta bị đánh chết rồi. Tuy nhiên ban nãy huynh vẫn chưa thi triển hết thực lực, khi nào có thời gian hi vọng được thỉnh giáo thêm”.  

 

Dương Hạo cười haha: “Được, ta lúc nào cũng được”.  

 

Cao Minh Thu thấy Dương Hạo và chiến hoàng Chấn Thiên hóa giải được thù địch, trong lòng thấy rất hài lòng.  

 

Cao Minh Thu trước nay đều rất thích các tướng sĩ, thấy người tài hoa mạnh mẽ như vậy thì rất muốn nhận làm thuộc hạ. Hôm nay thấy có động tĩnh liền có chút tò mò, bởi vì đất hoang đại vực rất ít khi có người tới gây rối. Khi hắn nhìn thấy hóa ra lại là một thanh niên trẻ tuổi có thể đả thương mười một chiến vương Xích Giáp, hắn đã biết thực lực của người này vô cùng mạnh mẽ.  

 

Chỉ là điều khiến Cao Minh Thu không ngờ được là Dương Hạo vẫn còn chưa dốc hết sức lực đã có thể khiến cho năm chiến thần Kim Giáp nhanh chóng bại trận, còn đánh cho hoàng Chấn Thiên bết bát không thôi. Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc.  

 

Nếu một nhân vật như vậy không thể trở thành thuộc hạ của mình, vậy thì phải trừ khử. Người như vậy thực quá đáng sợ, sau này tiền đồ nhất định sẽ rất vô hạn.  

 

Tuy nhiên, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp hơn hắn tưởng tượng, hắn nhanh chóng trở mặt thành bạn với Dương Hạo. Nghĩ kỹ thì cái tên Dương Hạo này, trước nay chưa từng nghe qua. Trong lòng hắn không khỏi hoài nghi, tuy nhiên khi khẳng định được rằng Dương Hạo không nói dối thì hắn mới quyết định lựa chọn tin tưởng y.  

Trong lòng Dương Hạo thầm kinh ngạc, thì ra Cao Minh Thu này cũng lĩnh ngộ được tâm lực đại đạo, có thể trực tiếp tiến vào tâm thần của y, dò xét dao động tâm thần của y. Cũng may bản thân nói thật, nếu không thật sự có thể đã bị hắn nhìn thấu rồi.  

 

“Điện hạ, có phải vẫn còn chút không yên tâm với tại hạ không?”, Dương Hạo khẽ cười nói.  

 

Cao Minh Thu biết mình đã bị nhìn thấu, có chút ngượng ngùng nói: “Dương huynh đệ, xin lỗi vì ta quả thực chưa thể tin ngươi tuyệt đối được. Nếu như ngươi đã nói thật, vậy thì sau này ta nhất định sẽ coi ngươi như tâm phúc của mình”.  

Advertisement
';
Advertisement