“Vậy thì ta không khách khí nữa”, Dương Hạo gật đầu nói: “Điện hạ thoải mái với ta như vậy, ta cũng sẽ tình nguyện thành thật. Tại hạ Dương Hạo, ta còn có hai vị bằng hữu đang xảy ra xung đột với người của ngươi, mong điện hạ hiểu cho”.
Trong mắt Cao Minh Thu lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thì ra hai vị đó là người của ngươi, kết giao với các hạ quả nhiên đều không phải người tầm thường. Không biết hai vị linh thú đó là người của ngươi sao?”, nói xong chỉ vào Tam Mục và Bát Túc.
“Đúng vậy”, Dương Hạo bình tĩnh nói.
“Được, nếu đã như vậy, ta thay thay mặt thuộc hạ xin lỗi các hạ”, Cao Minh Thu chắp tay nói: “Bọn ta cũng không biết lai lịch của các hạ, vì vậy mới thất lễ như vậy. Vết thương của hai linh thú này cứ để ta”.
Nói xong hắn phất tay một cái, hai ánh sáng vàng bắn ra từ tay, bay về phía Tam Mục và Bát Túc.
Ba Mục và Bát Túc khẽ giật mình, bởi vì sự xuất hiện của Cao Minh Thu, mười cung thủ tộc Lân Giáp trên song cũng ngừng bắn lại, hai người họ đang thở hổn hển, đột nhiên hai luồng ánh sáng vàng lao tới, trong lòng lập tức kinh hãi, nhưng ngay sau đó liền nghe thấy giọng Dương Hạo: “Đây là điện hạ đang trị thương cho hai người các ngươi, hoang mang cái gì?”
Tam Mục và Bát Túc cảm thấy bản thân như đang ở trong suối nước nóng ấm áp, vô cùng thoải mái, vết thương trên người cũng đang lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Lúc này bọn họ mới biết đối phương là điện hạ đang chữa trị cho mình, không khỏi kinh ngạc nhìn Dương Hạo, sau đó lại nhìn Cao Minh Thu.
Vẫn là chủ nhân của mình lợi hại. Xem xem chủ nhân vừa mới tới đã có thể kết giao được với đối phương, từ địch thành bạn.
Mặc dù đang giao đấu với đám cung thủ của tộc Lân Giáp, nhưng trong lòng họ cũng biết vừa rồi Dương Hạo thể hiện uy lực, liên tục giành chiến thắng, mới khiến cho điện hạ nhà người ta bị thuyết phục, ra mặt nói chuyện với Dương Hạo. Nhưng bây giờ thực lực của chủ nhân đã đạt tới cấp bậc bạo ngược nào rồi chứ, khiến cho bọn họ đều không khỏi kinh hãi.
“Cám ơn điện hạ giúp đỡ”, Dương Hạo chắp tay nói: “Điện hạ cũng là tộc Lân Giáp sao?”
“Ta là vương tộc của tộc Lân Giáp, có phải ngươi cảm thấy rất giống với loài người ở thế giới Phong Vũ không, cảm thấy ta hoàn toàn không phải là tộc Lân Giáp?”, Cao Minh Thu thu ánh sáng vàng lại, sau đó cười nói với Dương Hạo: “Không giấu gì, vương tộc của tộc Lân Giáp bọn ta quả thực có rất nhiều điểm tương đồng với loài người ở thế giới Phong Vũ, ngoại trừ đôi mắt thôi. Còn về lý do tại sao thì ta cũng không biết”.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!