“Mạnh vậy à?”, Hạo Nhất bị dọa một phen: “Cũng may trước đó ta không biết, nếu không đã không có dũng khí giao đấu với bọn họ rồi”.  

 

“Ha ha ha, tiểu huynh đệ này rất thú vị, tên là Hạo Nhất à?”, Cao Minh Thu cười nói: “Vậy vị huynh đệ này cũng là bằng hữu của Dương huynh đệ à?”  

 

“Không, ta chỉ là đặc tùng của ngài ấy, tên Thừa Phong”, Thừa Phong nhẹ giọng nói, hắn là một người thông minh, thấy Dương Hạo và Cao Minh Thu đứng cạnh nhau liền biết rằng sự tình đã có thay đổi bất ngờ, dù vậy hắn cũng không hỏi, chỉ giới thiệu đơn giản về thân phận của bản thân.  

 

“Ha ha, Thừa Phong huynh đệ thật biết đùa, với thực lực của ngươi làm sao có thể chỉ là đặc vệ được chứ?”, chiến hoàng Chấn Thiên cười nói, sắc mặt hắn liền thay đổi: “Lẽ nào là thật, ngươi thực sự là đặc vệ của Dương huynh đệ sao?”  

 

Dương Hạo cười nói: “Cũng không phải là giả, tuy nhiên ta rằng những ai chỉ nhìn vào thực lực của Thừa Phong đều sẽ không cho rằng cậu ấy chỉ là đặc vệ bình thường. Ta nói không sai chứ”.  

 

“Đúng vậy”, chiến hoàng Chấn Thiên và những cao thủ khác của tộc Lân Giáp đều không khỏi toát mồ hôi lạnh. Lúc này bọn chúng mới biết rằng Dương Hạo mạnh đến như vậy. Cao thủ thế này mà cũng chỉ là đặc vệ của y, thuộc hạ của người này còn lợi hại đến mức nào chứ?  

 

Cao Minh Thu lại lần nữa phải thay đổi cách nhìn về Dương Hạo, cứ tưởng rằng bản thân đã đánh giá cao Dương Hạo rồi, không ngờ bây giờ nhận ra vẫn chưa đủ. Có hai thuộc hạ mạnh mẽ như vậy giúp sức, thực lực của Dương Hạo nhất định là rất cao, nắm trong tay lực lượng rất lớn.  

 

Cao Minh Thu không chỉ nhìn vào thực lực của Dương Hạo, khi nói chuyện với Dương Hạo có thể nhận ra được, trên người Dương Hạo toát ra khí chất của bề trên, nhất định là một thống lĩnh. Hắn không khỏi cảm thấy cung kính.  

Sau khi vào vương phủ của Cao Minh Thu, hắn dặn dò: “Những người khác đều có thể ra ngoài rồi. Tiếp đãi hai vị huynh đệ này cho tốt, ta muốn nói chuyện riêng với Dương huynh đệ”.  

 

“Chuyện này, điện hạ, như vậy không thỏa đáng lắm”, một chiến hoàng liếc nhìn Dương Hạo đầy phòng bị, sau đó lo lắng nói với Cao Minh Thu.  

 

“Gì mà không thỏa đáng”, Cao Minh Thu liền bật cười nói: “Lẽ nào còn sợ Dương huynh đệ hãm hại ta hay sao? Còn không mau lui xuống cho ta, nếu không sẽ khiến Dương huynh đệ đây cười chê đấy”.  

Advertisement
';
Advertisement