“Hay lắm, tiếp tục!”, ánh mắt Cao Minh Thu lộ ra vẻ vui mừng, Dương Hạo thi triển cấm chế đại đạo trọng lực cửu trọng trong người hắn, chỉ cần mình có đủ thời gian thì có thể phá hết đại đạo trọng lực này.  

 

Một đường, hai đường, ba đường… cũng không biết qua bao lâu, trên người Cao Minh Thu đã phá được báy đường đại đạo trọng lực, đã khá gần với thành công, nhưng lúc này Cao Minh Thu bỗng nghe thấy giọng Dương Hạo vang lên ở ngoài vương trướng: “Đã giải quyết hết rồi sao?”  

 

“Dương đại ca”, Hạo Nhất mừng rỡ kêu lên khiến Cao Minh Thu không khỏi chấn động, Dương Hạo, kẻ thù lớn nhất của mình thế mà lại quay lại ngay lúc này, còn một chút nữa thôi.  

 

Người đến chính là Dương Hạo, Dương Hạo đi lấy cỏ Băng Lăng Vương, đây là mục đích quan trọng khi đến đất hoang đại vực của Dương Hạo, trước đó vì muốn tránh sự nghi ngờ của Cao Minh Thu nên y chỉ có thể tạm thời đặt mục đích quan trọng nhất này sang một bên.  

 

Cũng may Dương Hạo biết rõ bây giờ Cao Minh Thu sẽ không ngắt cỏ Băng Lăng Vương, vì cỏ Băng Lăng Vương này vẫn chưa trưởng thành, Cao Minh Thu cần nó để chữa trị nên cỏ Băng Lăng Vương sẽ không biến mất.  

 

Sau khi đến đây thì nhìn thấy chiến hoàng Chấn Thiên và một chiến hoàng khác đã đến đó, vì cỏ Băng Lăng Vương này cực kỳ quan trọng với Cao Minh Thu, nếu cỏ Băng Lăng Vương có chuyện gì thì sẽ khiến tầm nhìn của Cao Minh Thu không thể hồi phục, thế nên phải có hai chiến hoàng Tử Giáp đến bảo vệ.  

 

Khi nhìn thấy Dương Hạo, chiến hoàng Chấn Thiên sửng sốt, nhưng cũng vì thế mà buông lỏng cảnh giác.  

 

Hắn rất bội phục thực lực của Dương Hạo, còn tận mắt nhìn thấy Cao Minh Thu hết sức lôi kéo Dương Hạo nên cũng không có ý thù địch gì với Dương Hạo.  

 

“Dương huynh đệ, ngươi không nói chuyện cùng điện hạ của bọn ta, sao lại đến đây?”, chiến hoàng Chấn Thiên cười nói.  

 

Dương Hạo mỉm cười gật đầu với chiến hoàng Chấn Thiên, rồi đột nhiên hét lên: “Tam Mục Bát Túc, ra đây cho ta”.  

 

“Có mặt”, hai con linh thú xuất hiện cùng lúc, cúi người chào trước mặt Dương Hạo.  

 

 

 

“Lấy cỏ Băng Lăng Vương, sau đó nhanh chóng mang đến Nghiệp Đế viện, đưa cho Nghiệp Đế!”  

“Tuân mệnh!”, hai con linh thú phóng như hai mũi tên về phía cỏ Băng Lăng Vương, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tộc Lân Giáp, bao gồm cả mười cung thủ tộc người cá trong hồ, bởi vì bọn họ không hề nhận được mệnh, cho nên không thể tấn công hai con linh thú.  

 

“Dương Hạo, ngươi có ý gì? Đây là thứ mà điện hạ cần, ngươi không thể lấy đi!”, thấy linh thú Tam Mục và Bát Túc lao về phía cỏ Băng Lăng Vương, chiến hoàng Chấn Thiên kinh ngạc quát lớn, nhìn Dương Hạo với ánh mắt nghi hoặc.  

 

Dương Hạo mỉm cười, chưa kịp trả lời thì Tam Mục và Bát Túc đã lấy được cỏ Băng Lăng Vương trong hồ, sau đó rời đi.  

Advertisement
';
Advertisement