Cao Minh Thu cười khổ nói: “Nếu là trước đây có lẽ ta sẽ nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thì không thế nữa rồi. Bởi vì ngươi là người chiến thắng, bây giờ ta đang thua, trở thành tù binh của ngươi, có tư cách gì mà nghi ngờ ngươi. Có thể ngồi ngang hàng với ngươi thế này ta đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi”.  

 

“Ngươi không cần phải tự coi thường bản thân như vậy”, Dương Hạo cười nói: “Sau khi ngươi quay về, địa vị của ngươi trong mắt tộc Lân Giáp nhất định sẽ giảm đi rất nhiều. Mặc dù ngươi là sự tồn tại có một không hai, nhưng vị trí ngôi vàng rất nhiều người đều muốn có được. Trước đây ngươi chưa từng gặp phải trắc trở nào, việc này sẽ dẫn đến các huynh đệ của ngươi cảm thấy bất mãn, chỉ là bọn họ che giấu đi mà thôi. Mà bây giờ cơ hội của họ tới rồi, nếu như bọn họ làm khó ngươi, nói không chừng sẽ khiến hậu cung của tộc Lân Giáp bùng lửa, ta rất mong chờ được xem đấy”.

 

Sắc mặt Cao Minh Thu thay đổi, trầm giọng nói: “Còn có điểm tốt nào?”  

 

“Thể hiện khí độ của loài người của thế giới Phong Vũ bọn ta, bắt giữ điện hạ của tộc Lân Giáp sau đó lại thả ra, nhất định sẽ đánh vào lòng tin của tộc Lân Giáp, đến lúc đó khi lâm trận, ta sẽ phất cờ và hô to “bắt lấy điện hạ Dương Hạo của các ngươi ở đây’, điều này nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến niềm tin của tộc Lân Giáp các ngươi”, Dương Hạo cười nói: “Thực ra ta có thể nói cho ngươi, ngoại trừ việc giết chết bảy chiến hoàng Tử Giáp của các ngươi, ta không còn thực lực nào cả, tổ chức của các ngươi được coi là rất hoàn chỉnh”.  

 

Cao Minh Thu lạnh lùng nói: “Dương Hạo, ngươi còn muốn nói gì nữa?”  

 

Dương Hạo cười nham hiểm nói: “Lần này ngươi thất bại, khi quay về nhất định sẽ bị trừng phạt. Nếu như ngươi vẫn được kế nhiệm thì đúng là một chuyện khó tin. Còn đám tộc Lân Giáp này nhất định sẽ bị phân tán. Bọn họ đều là những người tinh anh của quân đội, nếu như bị tan rã sẽ trở thành những bộ phận quan trọng trong đại quân của tộc Lân Giáp. Như vậy thì sẽ rất thú vị”.  

 

Dương Hạo cười nói tiếp: “Bọn họ sẽ nói với đồng loại của mình rằng. Thiên hạ vô địch của bọn họ từng là tù binh chiến tranh của ta, và ta sẽ tự nhiên có được danh hiệu bất khả chiến bại trong đại quân. Như vậy bao nhiêu lợi ích hiện rõ ra trước mắt, Cao Minh Thu, ngươi thấy thế nào?”  

 

Cao Minh Thu tức đến mức không biết nên nói gì, hậm hực hét lên: “Dương Hạo, ngươi đúng là một tên khốn!”  

 

Dương Hạo bật cười: “Vì vậy ta sẽ không giết ngươi, ngươi cũng không cần cảm thấy biết ơn ta đâu!”  

 

Cao Minh Thu hít sâu một hơi, đột nhiên cười khẩy nói: “Dương Hạo, ngươi nói rất đúng, nếu đã như vậy, tại sao ta lại phải để ngươi đạt được ý đồ chứ, ta cứ ở lại đây đấy thì sao?”  

 

Dương Hạo không khỏi ngẩn người, kinh ngạc nhìn Cao Minh Thu nói: “Ngươi nói cái gì”.  

Cao Minh Thu đột nhiên nở nụ cười nham hiểm khiến Dương Hạo nổi da gà. Tên này chẳng lẽ chính là sinh vật lạ trong truyền thuyết sao?  

 

“Dương Hạo, người ta thích huynh rồi, muốn ở bên cạnh làm ấm giường cho huynh. Huynh sẽ tiếp nhận ta chứ?”, đột nhiên giọng điệu của Cao Minh Thu thay đổi. Vốn dĩ Cao Minh Thu ban đầu rất anh tuấn, xét về ngoại hình hắn là một chiến binh cường tráng. Nhưng bây giờ lại đột nhiên thay đổi.  

 

Cơ thể đã không còn là cơ thể ban đầu, khuôn mặt cũng đã khác xưa. Từ một người đàn ông tuấn tú trở thành hoa dâm bụt. Trong đôi mắt to tràn đầy phong tình, khuôn miệng chúm chím, tóc dài ngang vai, eo thon, da trắng. Ai có thể không nói đây không phải là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần chứ?  

Advertisement
';
Advertisement