“Tiểu đệ đệ, có một số chỗ đệ không nhìn được đâu”, Cao Minh Thu cười yểu điệu, che mắt Hạo Nhất lại, sau đó đểy cậu bé ra.  

 

“Ngươi còn ở đây làm gì? Lẽ nào không biết thiếu chủ của các ngươi sắp nạp thiếp sao?”, Cao Minh Thu cười nói với Thừa Phong. Thừa Phong không phải cái cọc gỗ giống như Hạo Nhất, xem ra Cao Minh Thu thực sự là phụ nữ, vậy thì để thiếu chủ tự giải quyết chuyện phiền phức này đi.  

 

Thừa Phong lập tức lui đi, mười cung thủ của tộc người cá cũng biến mất không tăm hơi.  

 

“Phong Hàm, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”, Thừa Phong cau mày hỏi, hắn vẫn chưa thể hiểu nổi về màn biến hóa vừa rồi, đầu óc mông lung.  

 

Phong Hàm cũng há to miệng, vẻ mặt không thể tin được nói: “Ta cũng không biết. Ta chưa từng nghĩ hắn lại là phụ nữ. Ta tin rằng toàn bộ tộc Lân Giáp đều không biết rằng chiến thần bất khả chiến bại trong mắt họ hóa ra lại là một người phụ nữ”.  

 

“Người phụ nữ này xinh đẹp quá, gả cho Dương ca quá hợp luôn”, tiểu quỷ Hạo Nhất hét lên.  

 

“Hạo Nhất, đệ nói linh tinh gì vậy, lẽ nào đệ mới mười mấy tuổi mà đã biết mấy chuyện này rồi sao?”, Thừa Phong trợn mắt nói.  

 

Hạo Nhất cười nhăn nhở: “Hi hi, đệ chỉ là nghe người lớn nói vậy thôi mà”.  

 

“Hừ, xinh đẹp gì chứ, còn kém xa muội muội của ta”, Phong Hàm không phục nói.  

 

“Muội muội của ngươi?”, Phong Hàm ngạc nhiên nói: “Thực sự còn xinh đẹp hơn điện hạ này sao?”  

 

Dù rằng bây giờ Phong Hàm đã trở thành thuộc hạ của Dương Hạo giống với hắn, nhưng đối với tướng mạo của bọn họ, Thừa Phong vẫn không thể cảm được. Hắn không dám tưởng tượng xem phụ nữ của tộc người cá rốt cuộc xinh đẹp đến mức nào, chỉ cần nhìn đám người Phong Hàm này là biết rồi.  

 

“Lẽ nào ngươi không tin sao? Đợi chiến tranh kết thúc, ta sẽ đưa các ngươi về chỗ của bọn ta mà xem, phụ nữ của tộc người cá bọn ta mới thực sự là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ!”, vẻ mặt Phong Hàm không khỏi lộ ra vẻ thất vọng: “Đáng tiếc là bây giờ chưa được. Không biết đến bao giờ chiến tranh mới kết thúc đây”.  

 

Trong vương phủ, Dương Hạo đang phải đối mặt với một trận chiến khác. Trên trán toát mồ hôi lạnh, trước đây dù cho là đối thủ mạnh mẽ cũng không khiến y căng thẳng như vậy. Bây giờ Cao Minh Thu này từng bước ép sát khiến cho Dương Hạo cảm thấy tim như thắt chặt lại.  

“Cao Minh Thu, nếu ngươi không đứng lại. Ta sẽ một kiếm chém chết ngươi”, Dương Hạo lo lắng hét lên, nếu cứ thế này, mình bị ép xuống giường của Cao Minh Thu mất, lẽ nào hôm nay ông đây sẽ bị quy phục sao?

 

Nếu là Tô Nhã thì cũng được, nhưng vấn đề bây giờ là người khác không rõ thân phận, khó phân biệt được là nam hay nữ, nếu là nam thì mình đúng thật là mất mặt.  

 

“Huynh sẽ tàn nhẫn như vậy với người ta sao, Dương huynh đệ của ta!”, Cao Minh Thu không những không dừng lại, mà càng ngày càng tiến lại gần.  

Advertisement
';
Advertisement