Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Dương Hạo nhẹ giọng nói: “Ta tin vào ánh mắt và phán đoán của mình, vừa rồi ta cũng suýt chút nữa đã tin thứ ngươi sử dụng là một loại thuật biến hóa nào đó mà ta không biết, nhưng sau đó thì ta biết không phải vậy, bởi vì ngươi luôn cho ta hai cảm giác hoàn toàn khác nhau! Rốt cuộc ngươi đã sử dụng phương pháp gì để có thể khiến hai người cùng dùng chung cơ thể của ngươi?”  

 

Nụ cười của Cao Minh Thu biến mất hoàn toàn, cô ta nhìn Dương Hạo với vẻ mặt phức tạp, ngay từ đầu sự tức giận của Dương Hạo đã dần dần tan biến, trong mắt y hiện lên một tia đồng cảm, đột nhiên, Cao Minh Thu bật khóc giống như mưa.  

 

“Rốt cuộc đang làm trò quỷ gì vậy? Sao đột nhiên lại bật khóc?”, nghe thấy tiếng khóc thương tâm của phụ nữ đột nhiên phát ra từ trong vương trướng, khiến cho nhóm người Hạo Nhất, Thừa Phong, Phong Hàm không khỏi nhìn nhau.  

 

“Ta thấy Cao Minh Thu trở thành phụ nữ còn không xinh đẹp bằng em gái của ta, chủ nhân có cần phải động tâm vì một vẻ đẹp bình thường như vậy không?”, Phong Hàm không kìm được thở dài nói, Thừa Phong thầm nghĩ: tên này luôn có tâm cơ rao bán em gái mình ra ngoài, chắc chắn em gái của hắn sẽ không dễ nhìn hơn hắn bao nhiêu, đúng thật là lòng lang dạ sói, vô cùng thâm độc!  

 

Tuy Hạo Nhất còn nhỏ tuổi, nhưng cậu ta cũng không biết nhiều về chuyện này, chỉ thấy cậu ta chống cằm nghi hoặc nói: “Lẽ nào Dương đại ca lại háo sắc như vậy, vừa rồi công chúa của tộc Lân Giáp lộ ra thân phận con gái, hắn lại còn gấp gáp như vậy, bắt nạt công chúa nhà người ta? Nếu không sao công chúa lại khóc?”

 

Thừa Phong nói với vẻ mặt nghiêm túc: “E rằng không đơn giản như vậy...”, hắn chưa kịp nói hết lời, đột nhiên nhìn thấy một thứ gì đó bay ra khỏi vương trướng, Thừa Phong chưa kịp phản ứng, Hạo Nhất nhẹ nhàng nhảy lên, thứ này đã nằm trong tay cậu ta.  

 

Thừa Phong và Phong Hàm vội vàng chạy tới, ngay khi nhìn thấy đó là thứ gì thì không khỏi thất vọng, hóa ra đó chỉ là một miếng vải mà thôi.  

 

“Hóa ra chỉ là một miếng vải?”, Hạo Nhất còn tưởng là thứ gì đó mới mẻ, bây giờ nhìn thấy thì không khỏi thất vọng: “Hóa ra Dương đại ca đã khiến công chúa của tộc Lân Giáp bật khóc, cho nên đã dùng thứ này để lau nước mắt cho công chúa”.  

 

Hạo Nhất vừa định ném miếng vải đi, Thừa Phong đột nhiên giật lấy miếng vải, sau đó từ từ mở ra!  

 

“Thừa Phong đại ca, sao lại là máu?”, Hạo Nhất nói với vẻ mặt kinh ngạc: “Lẽ nào Dương đại ca thấy vị công chúa của tộc Lân Giáp này xinh đẹp đến mức hại nước hại dân, kích động đến mức phụt cả máu mũi?”  

 

Thừa Phong mặc kệ cậu nhóc có lòng hiếu kỳ cao này, hắn nhìn Phong Hàm, sắc mặt Phong Hàm ngưng trọng, hai người đột nhiên đồng thanh mắng nhiếc: “Đồ cầm thú!”  

“Đồ cầm thú?”, Dương Hạo ở trong trướng vốn cảm thấy hơi chột dạ, đột nhiên nghe thấy tiếng mắng chửi đồng thanh của Hạo Nhất và Thừa Phong, Dương Hạo suýt nữa vấp ngã, trong lòng cảm thấy oan ức.  

 

Cái gì mà đồ cầm thú? Ta không bằng cầm thú á, rõ ràng lão tử còn chưa làm gì cả!  

 

Hóa ra Cao Minh Thu thất thanh la hét kêu đau một hồi lâu, Dương Hạo cứ đứng yên tại chỗ rất lâu cũng không nói được lời nào, thực ra y thật sự không có kinh nghiệm để đối phó những chuyện như vậy.  

Advertisement
';
Advertisement