Bị điện hạ dị tộc không biết là nam hay nữ trước mặt này trách móc, khiến cho Dương Hạo cười khổ trong lòng, y xấu hổ nói: “Xin lỗi, ta thật sự không định như vậy, hình như hai chúng ta vẫn là kẻ thù đúng không?”  

 

Cao Minh Thu sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới thực ra mình và Dương Hạo là địch chứ không phải là bạn, khi mình có chuyện thương tâm, Dương Hạo là kẻ địch nhưng lại không cười trên nỗi đau của người khác đã là tốt lắm rồi, mình còn hy vọng y an ủi mình sao?  

 

Cao Minh Thu nhổ nước miếng, vừa định tranh cãi mấy câu thì đột nhiên sắc mặt cô ta tái mét, mi tâm nhíu lại, tựa như gặp phải chuyện rất đau khổ, Dương Hạo cũng sững sờ, cảm thấy hình như trong cơ thể của Cao Minh Thu đang chia ra một người khác, mặc dù trong lúc nhất thời y không thể nhìn rõ, nhưng dường như Dương Hạo đã cảm nhận được đây chính là Cao Minh Thu, là người đàn ông uống rượu với mình đó!  

 

Ngay lập tức Dương Hạo đã hiểu tại sao hai Cao Minh Thu lại khác nhau hoàn toàn, hóa ra trong cơ thể của Cao Minh Thu có hai chân hồn, bọn họ không chịu nhường nhau, tranh giành quyền khống chế cơ thể, mà bây giờ Cao Minh Thu nữ đã chiếm thế thượng phong, vì vậy mới khống chế cơ thể, chẳng trách lại tạo cho mình cảm giác khác nhau hoàn toàn.  

 

Tuy nhiên, ngay cả Dương Hạo cũng không biết cái tên Cao Minh Thu này thuộc về cơ thể nào, y chưa từng nghe nói đến chuyện kỳ lạ như vậy, vì thế Dương Hạo thực sự rất mơ hồ.  

 

Đúng lúc này, trong hai mắt Cao Minh Thu đột nhiên bắn ra hai tia điện rét lạnh, vươn tay rút Tử Thần Kiếm từ trong vỏ kiếm của Dương Hạo ra, một tia chớp màu tím lập tức lóe lên!  

 

Dường như biết Cao Minh Thu này không có ác ý với mình, Dương Hạo không ngăn cản đối phương rút kiếm, chỉ thấy Cao Minh Thu nhanh chóng chém bảo kiếm về phía cánh tay trái của mình, cùng với tiếng kêu đau đớn, bóng người chồng lên nhau đã biến mất, máu tươi chảy ra từ trên cánh tay của Cao Minh Thu!  

 

Có lẽ đó là phúc chí tâm linh, Dương Hạo không thèm suy nghĩ xé một miếng vải trên áo của Cao Minh Thu, quấn quanh cánh tay đang chảy máu của Cao Minh Thu.  

 

“Không có gì, ta cũng đã quen rồi”, Cao Minh Thu nhẹ nhàng nói, dùng tay giơ tấm vải lên, lập tức bay ra ngoài trướng, nhưng cô ta không ngờ lại bị Hạo Nhất nhanh tay lẹ mắt bắt được.  

Còn Thừa Phong thì hết sức cẩn thận, mở ra thì nhìn thấy miếng vải dính đầy máu, tự nhiên hắn nghĩ đến chuyện Cao Minh Thu bật khóc vừa rồi.  

 

Ban đầu hắn nghi hoặc thiếu chủ đã động tâm khi nhìn thấy vị công chúa xinh đẹp của dị tộc này, khiến công chúa bật khóc vì y động tay động chân với công chúa của dị tộc, bây giờ mới qua không lâu lại có miếng vải dính máu của ai đó bay ra từ trong trướng, đương nhiên hắn đoán tám chính phần vị công chúa của dị tộc này bị thiếu chủ bá vương trừng trị trong cơn nóng giận.  

 

Chỉ là Thừa Phong và Phong Hàm đều không ngờ tới, những lời họ bàn luận sau lưng đã bị Dương Hạo có hơi chột dạ nghe thấy, có chút áy náy, ban đầu y nhìn thấy miếng vải bị Cao Minh Thu vứt đi, trong đầu y đã mơ hồ cảm thấy không ổn, chỉ là y nhất thời không nghĩ tới không ổn ở chỗ nào, nghe thấy hai người này đang mắng chửi mình thì không khỏi dở khóc dở cười.  

Advertisement
';
Advertisement