Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Tống Duệ Nguyệt: ... Đừng tưởng cô không nghe ra, hăn ta đang lợi dụng mình. Sau đó, người đàn ông trêu chọc kia thấy Tống Duệ Nguyệt đi về phía mình, một tay xách một bao phân bón nặng cả trăm cân trước mặt hắn, mặt không cảm xúc nhấc lên nhấc xuống. "Chậc, nhẹ quá, bây giờ anh chắc chắn tôi không cần làm gì cũng có thể nằm trên giường cả ngày chứ? Hơn nữa, anh không biết tôi đã có người yêu rồi sao? Anh nói xem, tôi có nên gọi điện thoại nói với người yêu của tôi rằng có người muốn cướp vợ của anh ấy không, đến lúc đó tôi đám đảm bảo, anh nhất định sẽ được toại nguyện, đi làm ở nông trường đến chết." Tống Duệ Nguyệt cười lạnh nói xong, anh chàng đối điện đã sợ đến mềm cả chân, vội vàng xua tay giải thích. "Tôi... tôi chỉ đùa thôi, đùa thôi, cô, cô đừng để bụng."

Tống Duệ Nguyệt lạnh lùng nhìn tướt qua đám xã viên, thấy những người đàn ông trước đó còn rục rịch muốn trêu chọc mình đã hoàn toàn ngoan ngoãn, cô mới hài lòng quay người, đồng thời trong lòng cũng không khỏi cảm thán, Lục Yến Từ đúng là có tầm nhìn xa trông rộng, sớm xác định mối quan hệ, chỉ một danh nghĩa là vợ quân nhân thôi cũng đã giúp cô tránh được không. Ít chuyện phiền phức. Đám trẻ con vừa rồi thấy người chị xinh như tiên nữ trước mặt có thể dễ đàng xách một bao phân bón bằng một tay, đều sáng cả mắt.

Từng đứa nhìn cô nịnh nọt: "Chị ơi, chị giỏi quát Chúng em có thể giống như chị, khỏe như vậy không.”

Đứa nhỏ nhất, đen nhẻm nhưng đôi mắt sáng lạ thường, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ ngưỡng mộ và sùng bái.

Tống Duệ Nguyệt muốn nói không thể, cô như vậy là vì Ngọc dịch đã thay đổi chức năng cơ thể, không chỉ sức khỏe tăng lên mà ngũ quan cũng nhạy bén hơn trước rất nhiều nhưng nhìn ánh mắt đầy mong đợi của các em nhỏ, cô vẫn gật đầu: "Các em ăn nhiều cơm, mau lớn, cũng có thể làm được."

"Nhưng mà, chị ơi phải ăn bao nhiêu cơm mới có thể lợi hại như chị!"

"Chỉ ăn cơm thôi đủ chưa? Nhưng mà em muốn ăn thịt quá!" "Cần phải ăn thật no, thật no không? Nhưng mà chúng em chưa bao giờ được ăn no cả, phải làm sao bây giờ?” Các em nhỏ tiên tục đưa ra những câu hỏi.

Tống Duệ Nguyệt: ... Sao chủ đề này lại đột nhiên trở nên buồn bã thế này?

Bị một đám trẻ con vây quanh hỏi đông hỏi tây, cô chỉ thấy đầu óc ong ong."Thế này nhé, các em giúp chị đi cắt cỏ cho lợn, chị thưởng cho mỗi em một viên kẹo sữa, được không?" Tống Duệ Nguyệt thấy cách tốt nhất là đuổi lũ trẻ con đi.

Nói xong, cô giả vờ lục túi, lấy ra một nắm kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.Thời đại này, đừng nói là ăn kẹo sữa, bình thường ở nhà mà lén ăn một miếng đường trắng bị người lớn phát hiện, cũng phải ăn một trận đòn.

Bây giờ nhìn thấy Tống Duệ Nguyệt cầm một nắm kẹo sữa lớn như vậy, mắt đứa nào đứa nấy đều mở to, có mấy đứa thèm thuồng, nước miếng trực trào ra.Tống Duệ Nguyệt: ... Nhìn vừa thấy thương vừa thấy buồn cười là sao?

Rất nhanh, thế giới của Tống Duệ Nguyệt đã yên tĩnh, chỉ còn đứa trẻ chỉ cao đến đầu gối cô vẫn nhìn cô đầy hy vọng."Em không đi cắt cỏ cho lợn à? Không muốn ăn kẹo sữa sao?"

Đứa trẻ lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Muốn nhưng em muốn giống như chị, khỏe như vậy."Tống Duệ Nguyệt không hiểu tại sao cô bé lại cố chấp như thế, hỏi: "Em muốn khỏe như vậy để làm gì?"

Giống như cô khỏe như vậy chẳng phải vẫn bị đại đội trưởng sai đi cắt cỏ cho lợn sao?Đột nhiên khuôn mặt nhỏ của đứa trẻ trở nên tức giận và buồn bã: "Bọn họ đều bắt nạt mẹ em, em muốn giống như chị, khỏe như vậy thì sẽ không ai dám bắt nạt mẹ em nữa."

Tống Duệ Nguyệt: ... Cái mà đứa trẻ gọi bắt nạt là bắt nạt kiểu gì?

"Bố em đâu?"

"Bố em chỉ nghe lời ông nội và bà nội, mẹ em không sinh được con trai. Cả nhà đều bắt nạt mẹ em, ngay cả dân thôn cũng coi thường mẹ em." Đứa trẻ lớn nhất xách một giỏ cỏ cho lợn đi tới, trả lời thay đứa trẻ.

Advertisement
';
Advertisement