"Có chứ nhưng những năm trước đội chúng ta chỉ tìm mấy thanh niên trí thức lên hát một bài ca đỏ là xong, sao nào? Cô còn ý tưởng gì khác à?"
Lê Thái Lam tò mò trong lòng, thuận miệng hỏi.
Tằng A Ngưu: ... Được rồi, lại thêm một người mắc bẫy.
Tống Duệ Nguyệt liền nói ra ý tưởng của mình: "Gần đây tôi phát hiện địa vị của phụ nữ trong đội chúng ta rất thấp, rất nhiều gia đình có tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, còn rất nhiều trẻ em không đi học, bao gồm cả việc nhiều người có kiến thức pháp luật kém, vì vậy, tôi thấy có thể viết một vở kịch, để thanh niên trí thức dựng thành kịch nói, đến lúc đó nếu diễn tốt, biết đâu còn được mời đi biểu điễn khắp nơi, lúc đó sẽ là chuyện tốt làm rạng danh đội chúng ta. Hơn nữa, ý tưởng của tôi là lấy hình thức kịch nói để nâng cao ý thức tự lập tự cường của phụ nữ, tăng cường ý thức pháp luật của mọi người, bình thường có chính sách gì công bố từ trên xuống, cũng có thể lợi đụng hình thức kịch nói để tuyên truyền cho xã viên..."
Rõ ràng Lê Thái Lam đã bị cô ấy thuyết phục, hai người vừa đi vừa nói, đến khi thảo luận xong chuyện này thì Hà Bảo Trụ đã chạy đến nói rằng xi-rô đường đã bắt đầu trở nên sền sệt. Tống Duệ Nguyệt liền nói với Lê Thái Lam, mấy ngày nữa sẽ viết một vở kịch, đến lúc đó sẽ đến nhà thanh niên trí thức tìm mấy người phù hợp, bắt đầu đựng kịch.
Trên đường về, Tằng A Ngưu tiên tục tiếc nhìn Lê Thái Lam mấy ltần, nhìn đến mức bà ấy phát hoảng. "Đội trưởng, ông có gì thì nói đi, cứ nhìn mtôi bằng ánh mắt đó làm gì?"
Tằng A Ngưu thấy như thế này là tốt tắm rồi, nâng cao ý thức tự tập tự cường của phụ nữ cái gì chứ? Đó chính làr kích động đấu tranh nam nữ, trên đời này vốn đĩ đàn ông tuôn là trụ cột gia đình, phụ nữ lấy chồng làm trời, làm gì có chuyện tự tập tự cường?
"Tôi thấy vở kịch này thôi đừng dựng nữa, nếu làm không tốt còn bị chê cười, hơn nữa, phụ nữ vốn nên ngoan ngoãn ở nhà chăm chồng dạy con, các cô dựng loại kịch này, thế nào, còn muốn để phụ nữ trên khắp thế gian này ngồi tên đầu đàn ông nhà mình à!"
Lê Thái Lam rất ghét kiểu suy nghĩ này, cho nên lập tức phản bác: "Đội trưởng, tư tưởng của ông có vấn đề rồi, đồng chí vĩ đại còn nói phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, ông quên bà Tằng năm xưa tham gia đội quân nữ đã cứu mạng cả làng chúng ta rồi sao? Ông nhìn Tống trí thức xem, có điểm nào không bằng đàn ông các ông không, sao nào, đàn ông các ông tự mình không có năng lực, không có bản lĩnh, không chế ngự được người phụ nữ có năng lực, liền muốn dùng tư tưởng ngu muội lạc hậu để trói buộc phụ nữ à? Ông như vậy, tôi phải phê bình vấn đề nhận thức tư tưởng của ông rồi."
Tằng A Ngưu: ... Nhìn xem, không có người phụ nữ lợi hại nào dễ chọc cả, ông nói một câu, bà ấy có thể đáp trả mười câu, với loại đàn bà hung dữ như vậy, người đàn ông nào mà thích cho được?
Lê Thái Lam không thèm để ý đến vẻ mặt không kiên nhẫn của Tằng A Ngưu: "Vở kịch này chúng tôi đã quyết định dựng rồi, đến lúc đó nếu đoạt giải, nổi tiếng thì ông đừng có mà đến hóng hớt, giống như Tống trí thức nói đấy, ông là loại người vừa muốn vừa tham, người thì xấu xí mà nghĩ thì đẹp."
Tằng A Ngưu tức đến dậm chân, định lý luận với Lê Thái Lam, từng người một đều muốn lật trời sao, vừa muốn vừa tham là thế nào? Hơn nữa, ông xấu xí? Hồi còn trẻ, còn có không ít cô gái thích ông đấy.
Kế toán Hà vội vàng kéo ông lại: "Đội trưởng, tôi thấy đề nghị của Tống trí thức rất hay, chúng ta đều là nông dân chân lấm tay bùn, nhiều thứ không hiểu, không bằng những thanh niên tiến bộ này có học thức có gan dạ nhưng chúng ta đã làm cán bộ đội rồi thì những việc nên làm vẫn phải làm, coi như là vì thế hệ sau của chúng ta đi! Ông thấy có đúng không?"
Tằng A Ngưu không lên tiếng, dù sao thì ông cũng đồng ý một điều, đó là lũ trẻ trong đội không đứa nào chịu đi học, ngày nào cũng ở nhà hoặc là chơi đùa điên cuồng hoặc là làm việc, biết chữ đếm số được mấy đứa, mặc dù bây giờ không thể lên đại học nhưng ai biết được sau này thế nào? Dù sao thì sau này còn có trường đại học công nông binh, cho dù chỉ học hết cấp ba thì các nhà máy bên ngoài tuyển người cũng chỉ tuyển người có học vấn, học sinh cấp hai không dễ vào nhà máy xí nghiệp bằng học sinh cấp ba!