Vì thế, cô thử dò hỏi: "Sao anh biết bên trong đó không phải ma ám? Hay là anh biết bên trong đó có gì?" Một lúc sau, tờ giấy lại được gửi sang. Cô cầm lên xem, trên đó viết: "Liên quan đến bí mật, không thể tiết lộ." Tống Duệ Nguyệt tức đến nỗi trợn trắng mắt, nghĩ thầm anh không nói cũng được, tốt nhất là trong căn nhà đó không giấu thứ gì, nếu không, cô sẽ lục soát cho đến khi không còn sót lại một sợi lông. Còn chuỗi hạt bồ đề thì cô không đeo nữa, đeo thứ này ra ngoài để người khác nhìn thấy, không biết có trừ là được không nhưng chắc chắn sẽ rước họa vào thân.
Cô ở trong không gian tìm một tấm ván gỗ, đóng một cái kẹp, tại bảo bên kia gửi sang ít giấy bút đồ dùng văn phòng phẩm, kết quả lời vừa dứt thì cô đã nmgây người. Trời ơi, đây là chuyển cả một cửa hàng bán buôn đồ dùng văn phòng phẩm sang đây rồi phải không. Thật sự là chỉ có thứ cô krhông nghĩ ra, không có thứ cô không tìm thấy.
Cô lấy từ bên trong ra mấy cây bút chì và bút than, lại lấy mấy tờ giấy vẽ bỏ vào trong gùi rồi ura ngoài.
Đến căn nhà, cô nhìn kỹ tấm biển của căn nhà, mơ hồ nhận ra... ôi! Hóa ra cùng họ với cô!
Ngay lập tức có cảm giác như trở về nhà cũ của mình vậy.
Cô đẩy cửa ra, lại chốt cửa từ bên trong, lúc này mới bắt đầu từ từ quan sát căn nhà này.
Căn nhà này thực sự rất lớn, cho dù là kiếp trước, cô cũng đã đi tham quan rất nhiều nhà cổ thời xưa, nhưng cũng rất khó thấy được căn nhà nào bề thế như thế này, chỉ tiếc là những năm này cứ để ở đây không có người ở, cũng không được bảo dưỡng, xuống cấp đến nỗi không ra hình thù gì nữa.
Cô đi một vòng trong sân, lòng bàn tay lại bắt đầu nóng lên, cô biết đây là viên ngọc bội đang nhắc nhở cô.
Vì thế, cô đi về phía giếng nước ở sân sau.
Cô đã xem qua cái giếng này rồi, bên trong vẫn còn có nước, nhìn đen ngòm trông cũng hơi đáng sợ nhưng mà, ngọc bội vẫn luôn nhắc nhở cô, đặc biệt là khi đứng bên cạnh giếng, lòng bàn tay nóng đến mức cô không chịu nổi, không còn cách nào khác, đành phải nhanh chóng lấy đồ lặn trong không gian ra mặc vào.Xuống nước, xung quanh toàn là gạch xanh, cũng không biết lặn xuống bao lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường, cái giếng này vậy mà thông với một con sông ngầm, không trách được cái giếng nhiều năm không dùng đến, nhưng vẫn luôn có nhiều nước như vậy, chẳng phải tương đương với một con mắt suối tự nhiên sa vào sông ngầm, lại đi lên trên một lúc nữa thì nổi lên mặt nước, sau đó là một hang động rất lớn.Hang động lại có rất nhiều hang nhỏ, cô tháo mũ lặn kẹp vào nách, gần như không chút do dự đi về phía một hang động bên phải nhất.
Đợi vào bên trong, cô ngây người hồi lâu mới hoàn hồn lại.Cả hang động toàn là bảo vật, thỏi vàng, đủ loại đồ trang trí, tranh chữ, bình hoa, đồ ngọc, trân châu, ốc xà cừ, san hô... chất đầy cả một hang động, vì quá nhiều, cô chỉ tùy tiện nhìn vài cái, cũng không tỉ mỉ tìm kiếm.Những bảo vật này, nhiều hơn mấy chục lần so với những thứ mà ông ngoại để lại cho cô, đồ vật cũng có giá trị hơn.
Đặc biệt là mấy chục thùng đồ ngọc, tượng Quan Âm bằng ngọc trắng, bắp cải bằng ngọc bích, tượng Phật bằng ngọc bích... chất lượng và tay nghề chạm khắc của bất kỳ món nào cũng có thể gây ra chấn động lớn nếu đem ra ngoài!Mà mặt ngọc bội chắc cũng cảm ứng được những viên ngọc cực phẩm này nên mới liên tục nhắc nhở cô.Thảo nào khi cô đến hầm trú ẩn của nhà máy dệt để lấy kho báu mà ông ngoại để lại, mặt ngọc bội không có phản ứng gì, chắc là vì bên trong toàn là thỏi vàng, tranh chữ cổ... cấp bậc chưa đủ để nhắc nhở cô.
Tống Duệ Nguyệt không chút do dự, thu hết những thứ này vào không gian, đúng là làm được đến mức không còn sót lại một sợi lông.Sau đó, cô nhanh chóng nhảy xuống sông ngầm, trở về giếng nước, trèo lên nhà, lại nhanh chóng thay đồ lặn ra và cũng ném vào không gian.