Quả nhiên mặt ngọc bội cũng im lặng, không còn nóng nữa. Cô lúc này mới có thể yên tâm bắt đầu làm việc chính. Đợi cô tìm ra và đánh dấu những chỗ cần sửa chữa của căn nhà thì trời đã tối. Vì vô duyên vô cớ có được một lượng lớn bảo vật như vậy, tâm trạng cô vô cùng vui vẻ, cô lấy một ổ khóa sắt lớn trong không gian ra khóa cửa lớn lại, sau đó vừa hát vừa thong thả về nhà. Tiếp theo, đội bắt đầu bận rộn với công việc sửa chữa căn nhà, chỗ nào có thể không tốn tiền thì tuyệt đối không tốn thêm một xu nào, còn về những viên ngói vỡ trên mái nhà, Tống Duệ Nguyệt nghĩ ra một cách, lấy những viên ngói tốt có thể dùng được từ hai căn nhà trống khác xuống trước để thay vào căn nhà này, sau đó xem còn thiếu bao nhiêu thì đi mua thêm về để bù vào, dù sao cũng phải dùng tạm trước, đợi sau này nhà máy kẹo có lợi nhuận rồi thì sẽ thay toàn bộ ngói mới.
Còn về nguyên tiệu cần sử dụng của nhà máy kẹo, Tống Duệ Nguyệt định dùng hết số đường trắng trong không gian trước, vì vậy, cô phải tìm thời gian đi thành phố một chuyến,m tại thuê một nơi ít người làm kho tạm, tiện thể đi xem Lâm Thời Minh. Vì quá bận, cô thậm chí không nhận ra Lục Yến Từ đã nhiều ngày không đến. Đợi "Tốrng trạch” xây xong, cô nói một tiếng là đi thành phố tìm nhà cung cấp có thể cung cấp đường trắng, sau đó đạp xe ra ngoài.
Đến công xã, cô trực tiếp đỗ xe ở sân ulớn của công xã, sau đó đi bộ đến bến xe buýt đi thành phố.
Đến thành phố, cô trực tiếp đến nhà Lâm Thời Minh.
Ông ta là người địa phương, hiểu rõ tình hình ở đây nhất, chắc chắn cũng biết ở đâu có thể thuê được nhà làm kho vừa rẻ tiền vừa ít người.
Đến nhà họ Lâm, cô nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa bên trong, Tống Duệ Nguyệt suy nghĩ một chút, lấy từ trong không gian ra hai gói kẹo do cô tự làm, còn có hai gói đường đỏ một cân, sáu quả táo bỏ vào lưới rồi gõ cửa.
Một lát sau, có người chạy tới, người mở cửa là Lâm Thời Minh, lúc nhìn thấy Tống Duệ Nguyệt thì trước tiên là ngẩn ra, sau đó mừng rỡ: "Mẹ, mẹ đoán xem ai đến. Là ân nhân, là ân nhân đã cho chúng ta vay 20 đồng ấy đến rồi."
Tống Duệ Nguyệt: ...
Trong sân, bà lão đang chơi với cháu gái nhỏ, nghe nói cô gái đã từng cho nhà mình vay 20 đồng đến, trên mặt lộ vẻ vui mừng, vội vịn ghế đứng dậy ra đón.
Lâm Thời Minh mời Tống Duệ Nguyệt vào, thấy bà lão kéo cô bé đến trước mặt cô: "Nha đầu, nhanh, nhanh đến dập đầu với ân nhân đi."Cô bé ngây thơ không hiểu chuyện nhưng rất nghe lời, làm bộ muốn quỳ xuống, điều này làm Tống Duệ Nguyệt sợ hết hồn, vội vàng bế cô bé lên."Bà ơi, không được đâu."
Bà lão còn có chút tiếc nuối, quay mặt về phía Tống Duệ Nguyệt nói: "Cô gái, hôm đó nếu không phải cô lại cho A Minh vay thêm 20 đồng thì cháu gái tôi sợ là không cứu được rồi."Lâm Thời Minh thấy cô lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, liền kể lại chuyện hôm đó."Tôi đưa con gái đến bệnh viện, kết quả bác sĩ nói cháu bị viêm màng não cấp tính, tiền khám bệnh nhập viện tiêm thuốc 10 đồng căn bản là không đủ, may là hôm đó cô lại đưa cho tôi 20 đồng, con bé cũng mới xuất viện hôm qua."
Tống Duệ Nguyệt nghe xong, trong lòng cũng có chút cảm thán, may là lúc đó cô cũng thấy có thể 10 đồng không đủ nên lại lấy thêm 20 đồng nữa, không ngờ lại vô tình giúp đỡ được gia đình này."Đúng rồi, tôi đến tìm anh là có một việc kiếm tiền, anh có muốn làm không?"Sau khi Tống Duệ Nguyệt đặt đồ mình mang đến xuống, cô lại nói lại mục đích đến của mình với Lâm Thời Minh.
Một là cô cần Lâm Thời Minh giúp cô tìm một kho hàng, địa điểm tốt nhất là nơi không có nhiều người, thời gian thuê cũng ngắn; hai là muốn Lâm Thời Minh giúp cô chạy việc vặt, ví dụ như đường trắng, cô không thể lần nào cũng đến thành phố trước để giao hàng rồi mới quay về để người ta đến lấy hàng, vậy thì phải có người trông kho, hơn nữa, sau này còn phải để Lâm Thời Minh giúp chạy việc vặt, kéo mối làm ăn các thứ, không chỉ có nhà máy kẹo, có thể còn có những nơi khác.