“Tạm thời tôi chỉ có thể trả cho anh 30 đồng tiên lương một tháng, sau này công việc nhiều hơn, sẽ căn cứ vào thành tích mà trả cho anh phần trăm tương ứng." Lâm Thời Minh nghe xong, người cũng ngây ra, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại. Tống Duệ Nguyệt còn tưởng đối phương không muốn làm, dù sao người này trông giống như một người đọc sách, có thể không thích kinh doanh, đi khắp nơi dò la tin tức, cũng không giỏi giao tiếp với mọi người. "Nếu anh không muốn, trước tiên chỉ cân giúp tôi tìm một kho hàng cũng được." "Không, không, tôi muốn, tôi muốn, chỉ là tôi hơi không... không ngờ được chuyện tốt như vậy lại đến với mình." Lâm Thời Minh vội vàng giải thích.
Tống Duệ Nguyệt: ... Được rồi. "Đúng rồi, Tống trí thức, cô... trước đây không phải muốn đồ cổ sao, cô còn muốn không? 20 đồng đó bây giò tôi cũng không trả tại cho cô được nhưng M nhà tôi còn một số đồ cổ, cô xem có thích món nào thì cứ lấy về. Lâm Thời Minh được ơn, trong lòng vẫn tuôn ghi nhớ phải trả tại ân tình này.
"Không cần đâu, 20 đồng đó sau này cứ trừ dần vào tiền lương của anh, mỗi tháng trừ 5 đồng nhé, anh thấy thế nào? Những đồ cổ đó của anh, giấu kỹ không cho người khác phát hiện là được, tương lai sẽ có tác dụng lớn."
Tống Duệ Nguyệt muốn người khác giúp mình làm việc, đương nhiên không tiện làm khó người ta nữa, nếu không đợi vài năm nữa, Lâm Thời Minh nghĩ lại sẽ phát hiện mình đã chiếm của đối phương một món hời lớn, trong lòng sinh ra oán hận thì không tốt, cô cũng dứt khoát làm người tốt đến cùng, tiện thể nhắc nhở hắn ta một câu.
Lâm Thời Minh lại ngẩn ra, nhìn Tống Duệ Nguyệt bằng ánh mắt có chút phức tạp.
Hắn biết mình bán cho cô chiếc vòng tay đó thực ra là bán rẻ rồi, hắn cũng biết rất rõ độ trong của chiếc vòng đó, cho dù dùng để làm bảo vật truyền gia cũng không quá đáng nhưng để cứu con gái, lúc này những thứ đó chính là họa căn, cho nên hắn bán rẻ mặc dù có chút đau lòng nhưng cũng không oán trách.
Những năm gần đây, gia đình hắn đã trải qua những năm tháng làn khốc nhất, không ai dám tin, hôm đó nếu không phải để cứu mạng con gái, hắn đã ôm tâm lý liều mạng, mới đưa Tống Duệ Nguyệt về nhà.
Nhưng không ngờ rằng, quyết định gần như đánh cược cả tính mạng của cả gia đình mình lại mang đến cho hắn và gia đình một bước ngoặt chưa từng có.
Lúc này hắn tin, Tống Duệ Nguyệt có thể là vị cứu tinh mà ông trời phái đến!
"Tống trí thức, cô là ân nhân lớn của gia đình chúng tôi, cô yên tâm, sau này chuyện của cô chính là chuyện của tôi, cho dù để tôi liều mạng, tôi cũng tuyệt đối không oán trách."Giọng Lâm Thời Minh có chút kích động giơ tay thề, làm Tống Duệ Nguyệt sợ hết hồn, vội vàng xua tay nói: "Không nghiêm trọng đến thế, chỉ là làm ăn kiếm tiền thôi, không cần liều mạng, bất kể lúc nào, mạng sống cũng nên được đặt lên hàng đầu."
Bà Lâm nghe thấy, ở bên cạnh lau nước mắt, là khóc vì vui mừng.Lâm Nam Nam không hiểu gì cả, mở to mắt nhìn người chị gái xinh đẹp trước mặt, chỉ biết người trước mặt này là ân nhân cứu mạng của mình, sau này mình phải báo đáp người chị gái xinh đẹp này thật tốt.
Tống Duệ Nguyệt lấy đồ trong ba lô ra, tiện tay cất đường bình thường vào không gian, lại lấy ra hai gói đường đã thêm ngọc dịch, còn có hai gói kẹo do cô tự làm và sáu quả táo."Đây là tôi mua, kẹo này là kẹo mà đội Hải Giác của chúng tôi sắp sản xuất, tôi cố ý gói hai gói cho Nam Nam ăn nhưng kẹo này ngọt quá, ăn nhiều không tốt cho răng trẻ con, một ngày chỉ ăn hai ba viên là đủ rồi, ăn xong phải nhớ đánh răng, nếu không dễ bị sâu răng, đến lúc đó răng sẽ bị sâu hết, không đẹp đâu, biết chưa?" Những lời trước cô nói với Lâm Thời Minh và bà Lâm, những lời sau thì nói với Lâm Nam Nam.
Cô bé chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.Tống Duệ Nguyệt cảm thấy tim mình như muốn tan chảy, chậc, cô bé này so với thằng nhóc thối Lục Kim An kia đúng là ngoan ngoãn đáng yêu hơn nhiều!