Trong căn phòng này, nhốt một người phụ nữ, toàn thân không mảnh vải che thân, trên người đầy thương tích, hầu như không có chỗ nào lành lặn, cô ta cứ nằm như vậy trên đống rơm, mắt nhắm nghiền, nếu không phải n.g.ự.c còn hơi phập phồng, cô còn tưởng người này đã chết, rơm rạ dưới thân cô ta toàn là vết m.á.u khô, đen sì, cũng có một số vết m.á.u tươi, có lẽ mới dính vào. Tống Duệ Nguyệt chỉ thấy sởn tóc gáy, lại nhìn thoáng qua cách bài trí trong phòng này, trên tường treo roi da, gậy sắt, còn có đủ loại dao, móc... Cô vẫn luôn biết Lâu Chí Cường là một tên biến thái, Lâu Dương Vân cũng là một tên khốn bẩm sinh nhưng cô không ngờ Lâu Chí Cường lại đám giam câm một người phụ nữ trong hầm ngầm nhà mình... Vậy nên, những ngày cô theo đõi gã, mỗi khi ngọn đèn ở sân sau sáng lên thì đó là lúc gã xuống hành hạ người phụ nữ này sao? Lúc này, cô hận không thể lăng trì Lâu Chí Cường mới hả giận nhưng cô vẫn nhịn. Cô muốn đưa người phụ nữ này ra khỏi đây nhưng bây giờ cô không làm được gì cả, cuối cùng, cô chỉ có thể nhẫn nhịn cơn tức giận trong lòng, đi tới bên người phụ nữ kia, đút cho cô ta uống một ít ngọc dịch.
Người phụ nữ này vẫn còn ý thức, có lẽ là khát tắm rồi, nếm được vị ngọt của ngọc dịch, cô ta tiền vô thức nuốt mấy ngụm. Tống Duệ Nguyệt cũng không đút quá nhiều, nếu không tát nữa cảnh sát chưa tới, cô ta đã tỉnh rồi, dù sao thì công hiệu của ngọc dịch thực sự có chút nghịch thiên. Cô tại khẽ nói bên trai người phụ nữ: "Cô đừng sợ, cảnh sát sẽ tới cứu cô ngay thôi, cô nhất định phải cố gắng, đến lúc đó hãy tận mắt nhìn Lâu Chí Cường bị xử băn."
Ra khỏiu hầm ngầm, cô lại tới phòng của Lâu Chí Cường, lục lọi một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy một số lài liệu và một cuốn sổ sách trong ngăn kéo bí mật trên tường, trong ngăn kéo bí mật còn có mười thỏi vàng, hơn chục xấp tiền đại đoàn kết, ước tính phải được hơn một vạn đồng, còn có một khẩu s.ú.n.g Browning và vài hộp đạn, cô cũng thu hết vào không gian.
Cục cảnh sát, Trần Dư Hoài đi ra khỏi phòng làm việc để rót nước thì thấy Lý Thắng Nam cầm một chiếc cặp lài liệu đi tới.
"Ồ, đội trưởng Trần, vừa hay, có một ông lão gửi cho anh một thứ, bảo là rất gấp, bảo anh xem ngay."
Trần Dư Hoài đầy vẻ nghi hoặc, cũng không pha trà nữa mà nhận lấy thứ trong tay Lý Thắng Nam, mở ra xem, bên trong nhét một lá thư, ông mở ra xem, sắc mặt đột biến, quay người đi về phía phòng làm việc của Hứa Kiến Trung.
Nửa giờ sau, gần như toàn bộ cục cảnh sát đều xuất động...
Tống Duệ Nguyệt về nhà, vẫn đi cửa sau, sau đó lại thay một bộ quần áo, trang điểm một chút, rồi mới đẩy xe đạp ra khỏi cửa.
Đến nhà Chu Văn Phi, Lý Trân thấy cô tới thì vui mừng đón ra.
Tống Duệ Nguyệt tới làm khách, đương nhiên phải tặng quà, huống hồ dạo này Chu Văn Phi vì cô tới kéo khách hàng, chạy trước chạy sau cũng lo lắng không ít.Cô trực tiếp mua một bao t.h.u.ố.c lá nhãn hiệu Mẫu Đơn, xách một túi táo, còn xách một chùm chuối và hai lọ kem dưỡng da cùng hai thỏi son môi.
Như vậy Chu Văn Phi có t.h.u.ố.c lá hút, con nhà họ Chu có táo và chuối để ăn, Lý Trân còn có kem dưỡng da để bôi mặt, cô đã cân nhắc tới tất cả mọi người.Lý Trân thấy cô mang nhiều đồ như vậy, nhất là thứ nào cũng là đồ hiếm, vội vàng từ chối không chịu nhận.
Tống Duệ Nguyệt trực tiếp đặt lên bàn: "Thím Lý, nếu thím không nhận, trong lòng cháu sẽ áy náy lắm, dạo này chú Chu chạy trước chạy sau, thực sự đã vất vả không ít, nếu thím như vậy thì sau này cháu còn dám nhờ chú Chu giúp đỡ nữa không? Cháu sợ là sau này cháu còn không dám bước chân vào nhà thím nửa bước."Lý Trân bị cô nói như vậy, đành phải nhận.
Tống Duệ Nguyệt lại nói với bà rằng loại kem dưỡng da này được thêm bột ngọc trai và các loại thuốc quý, phấn hoa pha trộn mà thành, bôi lên mặt không những tốt cho da mà còn làm trắng và dưỡng nhan.