Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Phụ nữ nào mà chăng thích làm đẹp, thấy hai thứ này, bà ấy vui mừng đến nỗi mím chặt cả miệng. Chu Văn Phi tan làm về thấy t.h.u.ố.c lá Tống Duệ Nguyệt tặng, còn mắng cô một trận. Đến giò ăn cơm, ông lại hỏi đến chuyện đơn hàng của bách hóa tổng hợp và mấy hợp tác xã cung ứng khác, Tống Duệ Nguyệt cũng nói thật. Chu Văn Phi nghe xong, người như tê dại: "Cháu... ý cháu là kiếm được bảy tám vạn đồng không?"

Tống Duệ Nguyệt cười mà không nói, trong lòng cô có tính toán khác, chỉ là bây giờ mọi chuyện chưa thành, cô không tiện nói ra.

Ra khỏi nhà họ Chu, đã hơn tám giò tối, Tống Duệ Nguyệt đẩy xe đạp, đi tảo đảo, để tạo cơ hội cho những người này, cô còn cố tình giả vờ say rượu đi nhầm ngã rẽ, sau đó, rẽ vào một ngõ cụt. Đến khi cô phát hiện ra không có đường thì quay người tại, nhưng con đường phía trước đã bị ba người đàn ông chặn mất. Cô sợ đến run người, chiếc xe đạp trên tay cũng vứt luôn.

"Các... các anh muốn, muốn làm gì?" Cô sợ hãi lùi về sau hai bước.

"Ồ, chúng tôi chặn một cô gái như cô ở đây thì còn có thể làm gì?" Một người đàn ông trông chưa đến 30 tuổi cười một cách đê tiện và ngạo mạn nói.

"Các người đang phạm pháp... Đừng lại gần tôi! Hu hu... Đừng lại gần."

Tống Duệ Nguyệt miệng thì kêu như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ Trần Dư Hoài và những người khác cũng sắp đến rồi.

Chiều chưa đến 5 giờ, cô đã nhờ người mang những sổ sách, lài liệu và thư từ đến đồn cảnh sát, cộng thêm việc cô đã ghi rõ thời gian và địa điểm, nếu mà vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô cũng chịu.

"Các người... Các người đừng lại gần, tôi... Nếu không tôi sẽ gọi người đấy!" Tống Duệ Nguyệt vừa lùi về sau vừa ôm chặt chiếc cặp trong tay, giọng nói đã nghẹn ngào.

Ba người đàn ông này thấy cô càng sợ thì càng phấn khích.

Nhìn thấy chiếc cặp trong tay cô, họ liền nghĩ đến lời dặn của Lâu Chí Cường, trong tay người phụ nữ này có mấy vạn đồng, có thể cô không mang theo người nhưng trong chiếc cặp của cô chắc chắn cũng có tiền.Vì vậy, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, ba người cùng tiến về phía cô.Tống Duệ Nguyệt bị dồn vào góc tường, sợ hãi hét lên, chiếc cặp che trước n.g.ự.c bị người ta giật mất.Hai người còn lại định tiến đến bịt miệng cô, trói tay cô...

Cô sợ hãi giãy giụa, co rúm vào góc tường, vừa đá vừa đạp."Đại ca, trong cặp cô ta có ba nghìn đồng, chúng ta phát lài rồi... Ha ha!"

"Con đàn bà thối tha này, sao sức mạnh lại lớn thế, ái chà, đau c.h.ế.t mất, anh mau bịt miệng cô ta đi!"

"Tôi không bịt được... Ái chà, mặt tôi, con đĩ thối tha, dám cào mặt tôi, xem lát nữa tôi xử lý cô thế nào."

Tống Duệ Nguyệt sắp hết kiên nhẫn rồi, Trần Dư Hoài và những người khác sao vẫn chưa đến?Nếu không được thì cô vẫn tự mình giải quyết ba tên khốn này thôi! Đang do dự, bỗng nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng vật nặng rơi xuống đất.Tống Duệ Nguyệt mừng thầm, vội dừng giãy giụa, ngẩng đầu lên nhìn... Ôi trời! Cô không bị hoa mắt chứ! Sao người đàn ông trước mặt này không phải là Trần Dư Hoài mà lại là Lục Yến Từ?

Nhìn lại ba người kia, rất tốt, tất cả đều nằm bất động trên đất như c.h.ế.t rồi.Chậc, động tác này, tốc độ này, quả là binh vương mạnh nhất!Chỉ có điều khuôn mặt này hơi khó coi..."Sao thế? Vừa nãy không phải em cố tình diễn sao? Bây giờ đứng không dậy nổi à?" Lục Yến Từ thấy cô vẫn ngây ngốc ngồi xổm ở góc tường, cũng không đưa tay kéo cô dậy, lạnh lùng hỏi ngược lại.

Tống Duệ Nguyệt: ..."Chân, chân tê rồi, anh kéo em một cái."Lục Yến Từ không vui cúi người, trực tiếp bế bổng cô lên, giống như người lớn bế trẻ con, tiện tay còn vỗ một cái vào m.ô.n.g cô."Càng ngày càng to gan, vẫn không biết sợ."

Tống Duệ Nguyệt "Hừ hừ" hai tiếng: "Anh... Anh biết em vừa nãy cố tình diễn à? Vậy sao anh còn ra tay?"

Lục Yến Từ liếc cô một cái, mới nói: "Em nên mừng vì may mà anh đến, nếu không... Ba tên này bị em đánh c.h.ế.t hoặc bị thương thì em định giải thích với đội trưởng Trần thế nào về việc chỉ trong vòng hai tháng mà em lại thay đổi lớn như vậy?"

Advertisement
';
Advertisement