Giường bên Lục Kim An cũng trải ga mới tỉnh, trước cửa số còn có một cái bàn đài, sau này hai ba đứa trẻ ngồi học bài làm bài tập cũng đủ chỗ. Phòng ngủ của họ cũng có một cái bàn dài, bên dưới còn làm hai ngăn kéo cách nhau. Sau đó lại đến bếp, hai bếp củi, một bếp than, bên cạnh tường chất đây than tổ ong. Tủ bát chiếm trọn một bức tường, có thể để được rất nhiều bát đũa và đồ lặt vặt, lại bày hết những xoong nồi chảo mà mẹ chồng tặng, lập tức có không khí của gia đình. Mặt bếp dùng gạch xây, sau đó dùng xi măng để ủi phẳng, trải lên một tấm ván gỗ dày bảy tám cm, trên ván gỗ trát một lớp đầu trẩu dày, mặt bếp rất dài, không gian để thái rau, rửa bát cũng rất thoải mái.
Tống Duệ Nguyệt nhìn rất hài lòng, nghĩ thầm chỉ riêng cách bài trí này cũng đã độc nhất vô nhị rồi. Lục Yến Từ thấy cô mặt mày rạng rỡ, tiền tiến tại gần: "Kiều Kiều, em có hài lòng không?” Tống Duệ Nguyệt gật đầu: "Hài lòng, đồng chí Lục, anh rất tuyệt, phải khen thưởng."
Lục Yến Từ lập tức đưa mặt lại gần: "Vậy em có muốn thưởng cho anrh không?"
Tống Duệ Nguyệt nghĩ thầm chỉ hôn một cái thôi, kết quả, vừa nhón chân định hôn thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói.
"Ồ, An An, chú và thím của cháu đâu? uSao chỉ có cháu ở ngoài chơi vậy?"
Giọng nói này nghe giống như Hứa Tâm Kiều sống ở nhà bên.
Tống Duệ Nguyệt đẩy Lục Yến Từ ra, đi ra ngoài đón.
Vừa đến phòng khách, cô thấy Hứa Tâm Kiều xách một giỏ rau xanh đi tới.
Tống Duệ Nguyệt vội vàng kéo một chiếc ghế: "Chị dâu, ngồi đi."
Nói xong, cô lại quay người đi pha một cốc trà."Tiểu Nguyệt à! Hai đứa mới chuyển đến, cũng chưa trồng rau, nhà chị có mấy luống rau tự trồng, chị hái ít rau xanh mang sang cho em." Hứa Tâm Kiều không ngồi trong phòng khách, mà bê ghế ra hiên ngoài, vừa nói vừa lấy rau trong giỏ ra.Củ cải mới nhổ từ dưới đất lên, lá non còn đọng sương, củ cải cũng không to lắm, còn dính đất; hai cây cải bắp cũng không to lắm nhưng lá bọc rất chặt, ngoài ra còn có một chùm đậu cô ve và một nửa quả bí ngô, bí ngô là bí xanh, dùng để xào ăn.
Tống Duệ Nguyệt vội vàng cảm ơn: "Chị dâu, chị đúng là mưa kịp thời, em còn đang lo trưa nay ăn gì đây."Hứa Tâm Kiều lại thích tính cách thẳng thắn của Tống Duệ Nguyệt: "Rau này cũng chỉ thế thôi, đất ở đây không đủ màu mỡ, thỉnh thoảng gặp phải bão tố, những cây con mới trồng xuống vất vả lắm mới sống được lại bị gió thổi bay sạch. May mà ở đây quanh năm ấm áp, lúc lạnh nhất cũng có mười mấy hai mươi độ, bốn mùa đều có thể trồng rau ăn, em xem quả bí ngô này, bình thường phải đến mùa thu mới có, ở đây trồng quanh năm đều có, hôm nay chị hái một quả, cắt nửa quả mang sang cho em, em nấu hay xào gì cũng được."
"Được, ở quê Chương Thành của chúng em thích dùng loại bí xanh này thái sợi, cho thêm chút ớt xào lên ăn, ngon lắm. Lá xanh của củ cải này thực ra có thể dùng để làm dưa chua, phơi dưới nắng cho mềm, sau đó chần qua nước sôi vài giây, rồi ngâm trong nước vo gạo hai ba ngày, khi hơi chua thì vớt ra, thái hạt lựu, vắt khô nước rồi cho vào chảo xào cho khô nước, sau khi múc ra, cho thêm dầu, muối, nước tương và đậu tương, ớt xào một lúc rồi đổ dưa chua vào xào một hai phút, vừa thơm vừa đưa cơm, ăn không hết dùng để làm cơm rang dưa chua cũng rất tuyệt."
Tống Duệ Nguyệt liền trò chuyện với Hứa Tâm Kiều về chuyện nấu ăn, dù sao hai người cũng mới tiếp xúc lần thứ hai, lại không quen, chỉ là nói chuyện phiếm đến đâu thì nói đến đó, chủ yếu là trong lúc nói chuyện phiếm để hiểu nhau hơn.Hứa Tâm Kiều đã từng ăn lẩu hải sản cay và thịt nướng xiên do cô làm, đến giờ nhớ lại hương vị đó vẫn không nhịn được mà nuốt nước miếng."Em gái, tay nghề nấu ăn của em tốt thật, lần trước anh chồng nhà em mời chúng tôi ăn lẩu và thịt nướng xiên ngon thật! Chị còn chưa cảm ơn em, để em tốn kém rồi."