"Không có không có, lúc đó nghĩ răng tuy chưa đăng ký kết hôn nhưng sớm muộn gì cũng thế nên làm trước mấy món ngon, để lại ấn tượng tốt cho anh em chị dâu chứ! Đợi em đến đây, không quen biết ai, các chị dâu cũng có thể nhắc nhỏ em? Không phải sao, tối qua chị dâu không chỉ đến dọn dẹp phòng cưới cho chúng em, mà bây giờ còn tặng rau cho chúng em nữa... Em đây là kiếm lời rồi."
"Ôi, em gái, em nói thế chị không vui đâu, em tưởng chị vì bữa ăn đó sao! Chị quý em, em không biết đâu, mấy chị quân tẩu trên đảo này tò mò lắm, nghĩ không biết là tiên nữ phương nào mới thu phục được Lục đoàn trưởng thề cả đời không kết hôn nên tối qua từ lần đầu tiên nhìn thấy em, chị đã thích lắm rồi, chỉ hận mình không phải đàn ông, nếu không, thế nào cũng phải tranh giành với anh chồng nhà em, em nói xem một cô gái xinh đẹp, còn nấu ăn ngon, tuổi trẻ lài cao đã làm xưởng trưởng, cái này gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, gọi là vào được bếp ra được phòng khách, anh chồng nhà em đúng là có phúc."
Hai người một câu tôi một câu khen ngợi nhau, Lục Yến Từ và Lục Kim An ở bên cạnh nghe mà ngây người. Hứa Tâm Kiều trò chuyện ở đây một lúc, hai người cũng coi như có sự hiểu biết sơ bộ. Ví dụ như, Hứa Tâm Kiều biết Tống Duệ Nguyệt hiện tại coi như là trẻ mồ côi, học hết cấp 3, tính tình thẳng thắn, vì cứu cháu trai của Lục Yến Từ nên hai người mới kết duyên.
Cho nên khi Hứa Tâm Kiều nhìn thấy Lục Kim An, cô cũng thích tắm, kéo đứa nhỏ tên xem từ trên xuống dưới. "An An, cháu tợi hại quá, sau này ông bà nội vì chuyện yêu thúc kết hôn này, thế nào cũng phải ghi công cho cháu! Nếu không, yêu thúc của cháu vẫn phải tiếp tục làm trai tân. Đợi đến khi gặp ông nội Sư đoàn trưởng và ông nội Chính ủy Thiệu, nhớ tìm họ xin kẹo ăn, cứ nói nếu không có cháu, họ còn phải vì chuyện tìm đối tượng cho yêu thúc mà fo tắng đến mất ngủ." Tống Duệ Nguyệt: ... Phải nói là, lời này có vẻ có tý một chút?
Lục Yến Từ: ... Hừ, lát nữa thằng nhóc thối tha này chắc chắn sẽ đắc ý đến tận trời.
Tống Duệ Nguyệt cũng biết Hứa Tâm Kiều và Đới Nguyên Diệu là do bà mối giới thiệu, Đới Nguyên Diệu thực tế lớn hơn Lục Yến Từ 7 tuổi, năm nay 35 tuổi, Hứa Tâm Kiều 34 tuổi, lớn hơn Tống Duệ Nguyệt tận 17 tuổi, sinh hai con trai một con gái, mẹ chồng chính là bà lão trước đó sờ tay cô, dẫn cô đi phát kẹo mừng nhận người kia. Bà lão họ Trịnh nhưng mọi người đều gọi bà là bà Phúc Mãn.
Có vẻ như bà Trịnh con cái đầy đủ, con gái gả cũng tốt, con trai hiện tại là chính ủy, con dâu cũng là người hiếu thuận hiểu chuyện, cháu trai cháu gái cũng đều có, bà lão bình thường cũng hòa nhã, càng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, con gái con trai đều thương yêu như nhau, cháu trai cháu gái đều đối xử như nhau... Dù sao thì những lời nói ra từ miệng Hứa Tâm Kiều đều là khen bà mẹ chồng của mình tốt, không có một câu nào không hài lòng.
Con cả nhà Hứa Tâm Kiều năm nay 12 tuổi, tên ở nhà là Lương Lương, con thứ 10 tuổi, tên ở nhà là Đường Đường, còn con gái út mới 6 tuổi tên là Điềm Điềm. "Chị dâu, trên đảo mình có trường học không?” Cô nhớ hôm nay là thứ 3 nhưng vừa rồi khi cô phát kẹo mừng thì thấy rất nhiều trẻ con, nhiều đứa đã đến tuổi đi học rồi. "Có nhưng không nhiều người cho con đi học, Lương Lương nhà chị năm sau vào cấp 2, Đường Đường đang học tớp 3, Điềm Điềm chị cũng định cho đi học vỡ lòng vào nửa năm sau."
Sau khi Hứa Tâm Kiều về, Lục Yến Từ giúp cô mang rau vào bếp, vừa giúp rửa rau vừa trêu chọc: "Kiều Kiều, xem ra em thích nghi tốt lắm nhỉ!"
Tống Duệ Nguyệt đắc ý: "Đương nhiên rồi, cũng không xem xem em là ai."
"Ừm, vậy phải thưởng cho em mới được." Lục Yến Từ thấy khuôn mặt nhỏ của cô tươi cười rạng rỡ, trong lòng bỗng ngứa ngáy, liền tiến lại gần.
Tống Duệ Nguyệt trừng mắt nhìn anh không vui: "Cẩn thận, để thằng nhóc thối Lục Kim An kia nhìn thấy, cái miệng của nó có thể tuyên truyền cho cả thế giới biết đấy."