Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

"Kim An bây giờ đã an toàn rồi. Có tôi ở đây, à ở đây, sẽ không để hai người gặp nguy hiểm gì đâu."

"Vậy tại sao em ấy lại bị bọn buôn người bắt?" Tống Duệ Nguyệt tức giận, tức giận vì gia đình Lục Kim An đã chăm sóc đứa trẻ như thế nào? Hôm qua nếu không phải ngọc bội cảnh báo cô thì bây giờ đứa trẻ đã trở thành một đứa ngốc rồi.

Câu hỏi này khiến Lục Yến Từ im lặng trong chốc lát, đứa trẻ trong lòng anh cũng im như gà.

"Một nhà họ ăn Tết ở nhà ông ngoại bên cạnh tại Dự Châu vài ngày trước, anh trai tôi nhận được lệnh điều động, phải đi nhậm chức ở Đông Bắc nhưng Kim An còn quá nhỏ, mà bên đó lại quá lạnh nên muốn gửi nó ở nhà ông ngoại một thời gian, vừa hay tôi từ đào Nam Châu chuẩn bị về Kinh Thị, mới tiện đường đưa nó về. Nào ngờ anh trai và chị dâu tôi vừa đi, nó lại nhân lúc ông bà dọn dẹp nhà mà lén ra ngoài..

"Đến khi ông bà ngoại phát hiện, đuổi theo thì không thấy nó đâu nữa. Anh trai và chị dâu tôi trên đường cũng không thể liên lạc kịp thời, sau đó đến đồn cảnh sát địa phương trình báo, đồn cảnh sát bên đó lúc đầu nói thời gian quá ngắn, không chịu thụ lý, đến khi tôi đến, họ mới bắt đầu cử người truy tra, đi đi về về như vậy, đã mất rất nhiều thời gian, đến khi tôi điều tra ra được manh mối có một nhóm buôn người ở Chương Thành này, đến đồn cảnh sát tìm cục trưởng Hứa hỗ trợ bắt người thì mới biết tối qua ổ nhóm buôn người đó đã bị triệt phá rồi’’

Tống Duệ Nguyệt nghiến răng nhìn Lục Kim An: ... Chậc, thằng nhóc này, đáng đánh.

Lục Kim An: Hu hu hu, Yêu thúc thật xấu xa, hình tượng hoàn hảo của nó trong mắt vợ đã bị phá hủy hoàn toàn rồi! Tức quá!

Lục Yến Tử: ... Là hình tượng hoàn hảo tè dầm của con, hay là hình tượng hoàn hảo lẻn ra ngoài bị

bọn buôn người bắt, khiến cả nhà náo loạn đây?

"Vậy ông bà ngoại bây giờ vẫn ổn chứ?" Tổng Duệ Nguyệt lại hỏi.

"Không ổn lắm, nghe nói bị bọn buôn người bắt đi, bà lão lúc đó đã vào viện, ông lão chống gậy đi khắp nơi cầu xin mọi người, đến khi tôi đến, ông tự trách mà tát mình mấy cái, bây giờ cũng đang nằm viện nhưng tôi đã gửi điện báo rồi, họ biết đã tìm thấy Kim An, cuối cùng cũng yên tâm."

Lời này của Lục Yến Tử cố ý nói cho Lục Kim An nghe, lần này bị bọn buôn người bắt đi, cậu bé may mắn gặp được Tổng Duệ Nguyệt và cũng nhờ vào sự nhạy bén của cô, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Hai cụ già e rằng cả đời này sẽ không được an tâm, đến c.h.ế.t cũng phải oán hận chính mình.

Lục Kim An nghe thấy ông bà ngoại lo lắng như vậy, cuối cùng cũng ngoan ngoãn hẳn, cúi đầu không nói một lời.

Một lúc lâu sau, nó lại hỏi: "Yêu thúc, bố mẹ và anh trai thì sao?"

"Bây giờ chú vẫn chưa liên lạc được với họ, họ vẫn chưa biết con bị bắt cóc."

Nó vừa định thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe chú của mình nói: "Nhưng ông bà đã biết, cũng giao con cho chủ quản giáo rồi."

Lục Kim An: Hu hu hu, bây giờ rơi vào tay Yêu thúc, mệnh nó thật thảm!

Tổng Duệ Nguyệt thấy cậu bé khóc lóc thảm thiết, trông như thể mạng nhỏ sắp không giữ được thì không khỏi bật cười: "Hôm qua em tỉnh dậy cũng không khóc, chú vừa mới đến không thể đáng sợ hơn bọn buôn người được?"

Lục Kim An không chút suy nghĩ liên nhếch miệng nói: "Trong đại viện đều gọi Yêu thúc là Ngọc diện sát tinh, ai trêu chọc chú ấy thì... á Yêu thúc, con không nói nữa, không nói nữa."

Những lời mà đứa trẻ định nói sau đó đã bị Lục Yến Từ dùng vũ lực trấn áp không thương tiếc.

Tổng Duệ Nguyệt: ... ừ, ừm, mặt ngọc thì đúng thật, chỉ cần đúng đó nhìn thôi cũng khiến người ta vui vẻ, còn sát tỉnh là cái quái gì thế? Không phải trông anh ấy rất ôn hòa sao?

Tiểu Thẩm, Lục Kim An: Có lẽ chúng ta không nhìn thấy cùng một người!

----

Bốn người đến nhà hàng quốc doanh, Lục Yến Từ đặt Lục Kim An xuống, lại hỏi Tống Duệ Nguyệt muốn ăn gì.

Advertisement
';
Advertisement