Tống Duệ Nguyệt nhận lấy xem, chậc một tiếng, nhiều thật! Còn là loại phiếu có thể dùng trên toàn quốc.
"Anh đưa phiếu, tôi đưa tiền." Nói xong, cầm ví da bắt đầu quét sạch chợ.
"Ôi chao, đây không phải Tiểu Nguyệt sao? Đứa trẻ này, sao không đến nhà bác chơi? Dạo này Dục Sơ nhà bác cứ nhắc đến con mãi, đi nào, về với bác, tối nay ăn cơm ở nhà bác nhé!" Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Tống Duệ Nguyệt, khiến cô nhíu mày khó chịu.
Nếu nói đến người cô ghét nhất đời này thì chính là chủ nhân của giọng nói kìa, Triệu Hồng Hà.
"Bà là ai vậy! Tôi có quen bà sao?" Tống Duệ Nguyệt thấy Triệu Hồng Hà thay đổi dáng vẻ hếch mũi nhìn mình ngày trước, lại đến nắm tay mình, cô né sang một bên, quát lớn.
Nụ cười trên mặt Triệu Hồng Hà cứng đờ, thấy mọi người trong chợ đều nhìn mình, trong lòng hận Tống Duệ Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhưng trên mặt vẫn phải tiếp tục tươi cười: "Con bé này tính tình thật là lớn, chẳng phải Dục Sơ và Tiểu Lan đi xem phim thôi sao, thế mà lại khiến con tức giận đến mức không nhận ra cả bác rồi à?"
"Tôi hỏi bà, bà là ai vậy! Tại sao tôi phải nhận bà? Nhờ cái mặt bà to sao? Hay là do bà không biết xấu hổ?" Tống Duệ Nguyệt cười lạnh, cô nghĩ rằng đời này chỉ cần nhà họ Trương không đến làm phiền cô, cô sẽ coi như cả nhà họ đã chết, lại nghĩ Triệu Hồng Hà vẫn luôn coi thường mình là một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, đời này gặp mình chắc chắn sẽ không thèm để ý nhưng bây giờ xem ra, cô vẫn đánh giá thấp sức hấp dẫn của tiền bạc.
Dù sao kiếp trước cô không có mai mối mà đã cùng Trương Dục Sơ đi đăng ký kết hôn, lại không một xu dính túi mà vào nhà họ Trương nhưng bây giờ cô có trong tay hơn hai vạn đồng và một căn nhà nhỏ, ở Chương Thành này cũng được coi là một tiểu phú bà rồi.
Triệu Hồng Hà cách nhà mình không xa, chỉ cách hai con hẻm, ước chừng là đã nghe được tin tức từ sớm.
Lý do không đến tìm cô là còn muốn ra vẻ, mong cô chủ động đến tìm.
Triệu Hồng Hà: "Con nhóc c.h.ế.t tiệt này bị làm sao vậy? Không muốn kết hôn với con trai tôi nữa sao? Đừng tưởng rằng trong tay có mấy đồng tiền hôi thối mà dám vênh váo với bà già này, đợi đến khi vào cửa nhà họ Trương chúng tôi, tôi nhất định phải lập cho cô quy củ đàng hoàng, số tiền đó của cô cũng phải nộp hết, đừng hòng giữ lại một xu."
Tống Duệ Nguyệt cười, chỉ hai bước đã đến trước mặt Triệu Hồng Hà, tát thẳng một cái thật mạnh, trực tiếp đánh cho Triệu Hồng Hà cổ lệch hẳn sang một bên.
"Á! Con tiện nhân này, dám đánh bà già này, xem bà già này hôm nay không xé xác mày."
Triệu Hồng Hà ôm mặt, tức giận hét lên, giơ nanh múa vuốt lao vào Tống Duệ Nguyệt.
Tống Duệ Nguyệt thầm nghĩ đúng là đồ tốt, cô còn tiếc vì tát một cái chưa đã tay.
Vì thế, lại đá thêm một cước vào bụng Triệu Hồng Hà, nhất là nghĩ đến đứa con đã thành hình nhưng lại bị phá bỏ của mình kiếp trước, trong lòng hận lắm, lực đá cũng đặc biệt mạnh.
Triệu Hồng Hà bị đá trực tiếp bật ngửa ra sau hai ba mét, đụng đổ cả quầy bán cá bên cạnh, toàn thân bốc mùi tanh tưởi.
Tống Duệ Nguyệt đi tới, túm lấy tóc Triệu Hồng Hà, lại tát cho hai cái, lúc này mới hỏi: "Giờ tỉnh chưa? Mụ già này, vừa ngu vừa độc ác, trước mặt bao nhiêu người như thế này mà làm hỏng danh tiếng của tôi, còn muốn lập quy củ cho tôi nữa à? Mụ tưởng mình là bà địa chủ thời phong kiến sao? Hôm nay ở đây có nhiều người như vậy đều nghe thấy, bà nói xem tôi có nên đưa bà thẳng đến Ủy ban khu phố không, để người ta dạy bà một khóa giáo dục tư tưởng?"
Triệu Hồng Hà bị đánh choáng váng, cũng bị đánh sợ, bà ta không ngờ Tống Duệ Nguyệt trông gầy gò như vậy mà lại có sức mạnh lớn như thế, ra tay lại làn nhẫn.
"Cô... cô, cô rõ ràng đang hẹn hò với con trai tôi."
"Con trai bà là cái thá gì?" Tống Duệ Nguyệt lại tát thêm một cái, mụ già này, g.i.ế.c c.h.ế.t bà ta cũng không hả giận, vì muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Trương mà ngay cả đứa cháu ruột chưa chào đời cũng có thể hại chết, đúng là còn không bằng cả súc vật.