Tống Duệ Nguyệt cũng nghe thấy giọng nói của Mạnh Phương Trì, mới nhớ ra trước đó chú Hứa đã nói sẽ nhờ Mạnh Phương Trì đến đón cô.
Cô lại đừng bước, quay đầu nhìn lại, ôi chao, thật là khéo quá!
Vì thế, cô vui vẻ đi tới: "Đồng chí Mạnh à? Chào anh! Tôi là Tống Duệ Nguyệt, là chú Hứa nhờ anh đến đón tôi đứng không?"
Lục Yến Từ lại đau tim lần nữa
Dạo này anh thực sự sắp bị cô gái nhỏ này chọc tức c.h.ế.t rồi.
Mạnh Phương Trì nhìn thấy cô gái đột nhiên tiến tại gần, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn không tì vết, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng như đá quý lấp lánh, tim anh ta đập thình thịch, lúc nói chuyện còn có chút lắp bắp: "Đúng, là tôi, tôi... chính là, chính là Mạnh Phương Trì."
Bên cạnh, Tiểu Thẩm nhìn cảnh tượng tu la tràng này, chỉ muốn che mắt lại.
Rõ ràng là Mạnh Liên trưởng vừa nhìn đã thích Tống trí thức rồi!
Nhưng nghĩ lại cũng thấy bình thường, dung mạo của Tống trí thức thì người đàn ông bìnhu thường nào nhìn vào mà không mê mẩn? Ngay cả đoàn trưởng vạn năm độc thân của họ cũng không thoát được.
Ủa, không đúng, đồng chí Tiếu Hàn Ngọc vừa nãy hình như lại rất hờ hững với Tống trí thức.
Trong lòng Tiểu Thẩm không khỏi giơ ngón tay cái cho Tiếu Hàn Ngọc, đây là người còn làn nhẫn và kiên định hơn cả đoàn trưởng của họ.
Lục Yến Từ mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc lạnh.
Ngay khi Tống Duệ Nguyệt chuẩn bị tiếp tục trò chuyện với Mạnh Phương Trì thì anh đột nhiên hỏi bằng giọng trầm: "Liên trưởng Mạnh, cậu không cần huấn luyện à?"
Mạnh Phương Trì biết đoàn trưởng nhà mình vốn nghiêm khắc với họ, lập tức đứng thẳng, chào theo kiểu quân đội: "Báo cáo đoàn trưởng, tôi đã xin phép nghỉ một ngày với doanh trưởng, doanh trưởng đã phê duyệt."
Lục Yến Từ: …
"Tôi không phải đã gửi điện báo yêu cầu các anh tăng cường huấn luyện sao? Doanh trưởng của anh làm sao vậy? Ai phê duyệt cho anh nghỉ phép?"
Mạnh Phương Trì nhìn sang Tống Duệ Nguyệt bên cạnh: ôi chao! Tống trí thức còn ở đây, anh nói thật thì không ổn lắm nhỉ?
Vì thế, anh ta tiến đến bên tai Lục Yến Từ: "Đoàn trưởng, tôi nói với doanh trưởng là đến đón đối tượng tương lai, doanh trưởng thấy chúng tôi cũng lớn tuổi rồi nên đồng ý phê duyệt cho tôi nghỉ một ngày, tôi đảm bảo ngày mai sẽ tăng cường huấn luyện gấp đôi, bù lại thời gian hôm nay."
Lục Yến Từ nghe xong, nắm đ.ấ.m đã kêu răng rắc.
Anh trầm giọng hỏi: "Đối tượng tương lai anh nói là Tống trí thức à? Cô ấy đồng ý chưa?"
Mạnh Phương Trì bị mắng, trong lòng run lên, lập tức đứng thẳng người: "Báo cáo đoàn trưởng, chưa có, là lỗi của tôi, tôi không nên nói lung tung khi đồng chí Tống còn chưa đồng ý."
Lục Yến Từ nghiêm lúc ra lệnh: "Về viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ, ngày mai nộp cho tôi."
Mạnh Phương Trì lập tức mặt mày ủ rũ nhưng vẫn nghiến răng nói: "Vâng, đoàn trưởng."
Tống Duệ Nguyệt chớp chớp mắt: Cô đồng ý cái gì? Sao cô không hiểu lắm?
Cô đang định hỏi rõ Mạnh Phương Trì muốn cô đồng ý cái gì thì lại thấy Lục Yến Từ quay đầu lại nghiêm khắc nói với mình: "Em không phải đi tập hợp sao? Còn không đi, đứng ngây ra đó làm gì?"
Tống Duệ Nguyệt: Người này bị làm sao vậy? Xuống tàu là giống như pháo, gặp ai cũng bắn.
Mạnh Phương Trì nghĩ nhân cơ hội này thể hiện một chút, đưa tay định xách đồ đạc ít ỏi đáng thương trên tay Tống Duệ Nguyệt thì đột nhiên Tiểu Thẩm nhét cho anh ta hai túi đồ lớn.
"Liên trưởng Mạnh, tôi phải bế trẻ con, phiền anh xách đồ giúp tôi."
Nói xong, cậu ta chạy đến bế Lục Kim An đang được Lục Yến Từ bế, rồi nhỏ giọng nói: "Đoàn trưởng, mau đi xách đồ cho Tống trí thức đi!"
Lục Yến Từ: … Không ngờ có ngày mình lại bị cảnh vệ của mình sắp xếp đâu ra đấy.
---
Quay lại Chương Thành bên này, Trương Dục Sơ ngày mười sáu tháng giêng, lấy sổ hộ khẩu đã chuẩn bị từ lâu ra định đến cục dân chính.
Trương Chính Cương cũng xin phép về, khi nghe nói con trai muốn đi đăng ký kết hôn với Tống Duệ Nguyệt thì trong lòng ông lại dâng lên một niềm vui mừng và phấn khích khó hiểu.
Chỉ là, sau khi về nhà, nghe vợ là Triệu Hồng Hà kể tội Tống Duệ Nguyệt đã đánh đập, sỉ nhục bà ở chợ nông sản, ông vừa tức giận vừa nghi ngờ nhìn con trai: "Tiểu Sơ, con chắc chắn Tiểu Nguyệt sẽ kết hôn với con như vậy sao?"