Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Trương Dục Sơ nằm chặt số hộ khẩu, vẻ mặt vô cùng chắc chắn: "Tất nhiên, ngoài gả cho con thì cô ấy còn có thể gả cho ai? Lâu Dương Vân chính là một tên điên, hắn không thể buông tha cho Tống Duệ Nguyệt được."

Chỉ là, hắn bị thái độ hai lần liên tiếp của Tống Duệ Nguyệt làm cho hoang mang và bất an trong lòng.

Hơn nữa, sự bất an này đến hôm nay càng trở nên mãnh liệt hơn.

Trương Chính Cương nghĩ lại cũng thấy đúng, trước khi thống nhất đất nước, nhà họ Cố là nhà tư bản nổi tiếng ở Chương Thành, nhà máy dệt hiện nay chính là một trong những sản nghiệp của nhà họ Cố, nhà họ Cố vì giúp đất nước kháng chiến đã hiến hết gia lài, bán hết tất cả các sản nghiệp, thậm chí cả nhà cửa, vì vậy sau khi thành lập nước, nhà nước đã thu hồi nhà máy dệt, sáp nhập vào doanh nghiệp nhà nước, sau đó lại tái bổ nhiệm ông Cố làm giám đốc nhà máy.

Còn nhà họ Trương, trước đây vẫn là tá điền của nhà họ Cố.

Sau này, ông nghe lời ông Cố đi vào dân quân, dần dần từ một dân quân bình thường lên đến chức đội trưởng như bây giờ.

Những năm gần đây, Lâu Chí Cường đã chỉnh đốn khắp Chươmng Thành, chỉ có nhà họ Trương là không dám động đến, vì trước đây nhà ông là nông dân nghèo, lại vì ông hiện là đội trưởng dân quân.

"Được rồi, con tự quyết định đi, sau khri cưới người ta về thì sống cho tử tế, sớm chia tay với cô gái nhà họ Dịch đi, lần này nhà họ Lý đã rơi vào tay Tiểu Nguyệt, có thể thấy đứa trẻ này không giống như vẻ ngoài mềm yếu dễ bắt nạt."

Trương Chính Cương còn tưởng con trai tự tin lắm, đã chuẩn bị sẵn sàng làm ông nội, dù sao thì chuyện mà ông không làm được năm xưa, giờ con trai ông lại có thể làm được.

Ông cũng nhắc nhở con trai, đừng tưởng Tống Duệ Nguyệt dễ bắt nạt, một cô gái nhỏ không nơi nương tựa, không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì đưa ba người nhà họ Lý đi cải tạo, còn xé một miếng thịt lớn từ nhà họ Lý, hai vạn đồng đấy! Ông ở trong doanh dân quân mấy chục năm cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Tống Duệ Nguyệt chỉ cần gả vào nhà, vậy thì số tiền này chẳng phải là của nhà họ Trương sao? Còn có căn nhà của nhà họ Cố, cháu gái nhà họ Cố...

Đợi con trai đưa Tống Duệ Nguyệt về, việc đầu tiên ông làm là về quê báo cho ông già, mặc dù ông không cưới được tiểu thư nhà họ Cố nhưng con trai ông đã làm được, ai nói người làm phải an phận thủ thường?

Thời thế đã thay đổi, nhà họ Trương không còn là nô lài phải khom lưng cúi đầu như trước nữa, nhà họ Trương cũng có thể cưới được tiểu thư nhà tư bản về làm dâu.

Nghĩ đến đây, Trương Chính Cương liền cười, cười rất đắc ý, rất thỏa mãn.

Triệu Hồng Hà thấy Trương Chính Cương cười như vậy, lập tức nổi trận lôi đình, ghen tuông ngùn ngụt.

"Tôi không đồng ý, trong nhà này có tôi thì không có cô ta, có cô ta thì không có tôi. Con tiện nhân này, còn chưa vào cửa đã dám đánh mắng tôi, sau này vào cửa rồi, tôi còn đường sống nào nữa không? Hôm nay dù có c.h.ế.t tôi cũng không để cô ta vào cửa nhà này."

"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, Tiểu Nguyệt vẫn luôn rất kính trọng mẹ, sao có thể đánh mắng mẹ được? Hôm đó... chắc là tức quá, người ta còn chưa vào cửa, mẹ đã nói nhiều lời khó nghe như vậy, cô ấy chắc cũng tức quá nên mới động thủ.

“Đợi chúng con đăng ký xong, con nhất định sẽ phê bình cô ấy thật nghiêm khắc, bắt cô ấy phải hiếu thuận với mẹ. Mẹ không phải vẫn muốn mua chiếc áo khoác dạ lông cừu và chiếc đồng hồ hiệu Phi Câu ở bách hóa đại lâu sao? Đợi chúng con về, chúng con sẽ đưa mẹ đi mua, được không?

“Tiểu Nguyệt bây giờ có tiền rồi, cô ấy nhất định sẽ không tiếc mua thêm đồ hồi môn cho mình, lúc đó mẹ thích gì thì nói với cô ấy một tiếng, cô ấy chắc chắn sẽ không nói hai lời mà mua ngay."

Trong lòng Trương Dục Sơ rất phiền vì mẹ mình làm loạn nhưng lại không muốn làm hỏng một chuyện vui, trong lòng hắn càng hiểu rõ mẹ mình thích gì, vì vậy mới kiên nhẫn dỗ dành.

Advertisement
';
Advertisement