Mùa Xuân Bất Tận

Tổ mẫu bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay ta: "A Vô, đừng để ý người khác nói gì." 

Bà nhìn ta, ánh mắt đầy yêu thương: "Bọn họ nghĩ thế nào, đều không quan trọng, tổ mẫu biết con không phải người như vậy, vậy là đủ rồi, dù không có ai muốn cưới con, cũng có tổ mẫu mãi mãi thương yêu con." 

Ta ngẩn người. 

Cả thế gian đều cho ta là xấu xa, vậy mà vẫn còn một người tin tưởng ta, làm chỗ dựa cho ta, thật may mắn biết bao. 

"Vâng." 

Ta mỉm cười, giấu đi ánh lệ. 

Khoảng nửa chén trà nhỏ sau, Hoàng đế và Hoàng hậu giá lâm.

Mọi người cùng nhau chúc mừng Hoàng hậu trường thọ, rồi bắt đầu uống rượu vui chơi, và lần lượt gọi các tiểu thư nhà mình ra, thể hiện tài nghệ. 

Ta nhìn quanh một lượt, không thấy Tiêu Bạch Ngôn.

Đột nhiên nhận ra, với thân phận của hắn, chắc là không thể đến nơi này. 

Còn Tiêu Trạch, có vẻ rất nhàn nhã, ngồi ở dưới Hoàng đế và Hoàng hậu, uống rượu một cách buồn bã, không xem tiết mục nào cả, ánh mắt cứ liên tục hướng về phía ta. 

Ta đã từng lo lắng hắn sẽ gây khó dễ cho ta. 

Nhưng hắn không làm vậy, sau khi uống hết hai bình rượu, hắn liền biến mất. 

Ta ăn nhiều hoa quả quá, một lúc sau, có chút buồn đi vệ sinh, bèn rời khỏi bàn tiệc, đi ra ngoài. 

Đi đến con đường nhỏ trong vườn hoa, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Tiêu Trạch. 

Say khướt, dường như rất phẫn uất. "Đừng cản ta, ta, còn uống được nữa." 

Tiểu thái giám bên cạnh vội la lên: "Điện hạ, người về nghỉ một lát đi ạ, bộ dạng này mà ra ngoài, e là không ổn."

"Ta là Thái tử, ai dám nói ta không ổn, nàng ta đêm nay, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn ta một cái, ngươi có tin được không? Ta nhất định phải hỏi nàng ta cho ra lẽ!" 

Hỏi ai vậy? 

Đang ngạc nhiên, hai người này đã đụng mặt ta. "Giang Vô?"

Tiêu Trạch vừa trông thấy ta, liền loạng choạng chạy tới, nắm chặt lấy cổ tay ta mà rằng: "Nàng, nàng chạy ra ngoài làm gì?"

Ta giật mình, vội vàng đáp: "Ta muốn đi tiểu, ngài mau buông ta ra!"

"Xuất cung? Vì sao nàng muốn xuất cung? Ta không cho phép nàng đi!"

Hắn sốt sắng, đuôi mắt đỏ hoe: "Mới ở đây chưa được một canh giờ, nàng đã muốn rời đi, chẳng lẽ nàng không muốn gặp ta đến vậy?"

Ta chẳng hiểu nổi mình bị làm sao nữa, chỉ biết ra sức gỡ tay hắn: "Ngài nói gì vậy? Mau buông ta ra!"

"Không cho đi, nàng không được đi! Ta là Thái tử, nàng sao dám trái ý ta!"

Hắn thô bạo kéo ta vào lòng, như con thú hoang cuồng loạn, cắn mạnh lên vai ta.

Tên thái giám đi theo sợ hãi, vội vàng chạy tới can ngăn, lại bị hắn đạp cho một cái ngã lăn ra đất.

"Cút! Kẻ nào dám trái lệnh, chết!"

Hắn lôi ta vào trong núI giả.

"Buông ta ra! Buông ra!" 

Ta kinh hoàng hét lên, bị hắn ấn mạnh vào vách đá, lớp áo ngoài mỏng manh bị xé toạc.

Hắn cúi xuống, định hôn ta, mặc cho ta liều c.h.ế.t giãy giụa.

Ta vùng vẫy trong vô vọng, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

"Xin ngài hãy buông tha cho ta, Tiêu Trạch, xin ngài đừng chạm vào ta!"

"Nàng, nàng dựa vào cái gì mà dám cự tuyệt ta?"

Ánh mắt hắn điên cuồng, lệ tràn khóe mi: "Nàng đã nói kiếp này chỉ gả cho ta, vậy mà lại bỏ ta đi, nàng dựa vào cái gì chứ? Phải, trước kia ta đối xử với nàng không tốt, nhưng đó là bởi vì ta tưởng nàng là gian tế do mẫu hậu cài vào, giờ ta đã biết nàng không phải rồi, Giang Vô, vì sao nàng lại đột nhiên không thích ta nữa?"

"Ngài điên rồi! Buông ra, buông ra!" 

Ta khàn giọng kêu khóc, hắn lại càng thêm quá đáng, cắn mạnh đến bật m.á.u môi ta.

Ghê tởm, thật sự quá ghê tởm!

Thái giám bên ngoài không dám vào can ngăn, ta tuyệt vọng đến cùng cực.

Tay ta vô tình chạm vào một hòn đá, ta cắn răng, cùng lắm thì c.h.ế.t chung, đã c.h.ế.t một lần rồi, ta còn sợ gì nữa?

Ta giơ tay lên, quyết liều mạng với hắn một phen.

Bỗng nhiên, Thái tử bị ai đó đánh mạnh vào đầu, ngã lăn ra đất.

Nước mắt ta tuôn rơi, cảnh tượng trước mắt dần trở nên rõ ràng.

“Tiêu, Tiêu Bạch Ngôn?"

Hắn cởi áo ngoài, khoác lên người ta, dìu ta rời khỏi đó, giọng nói khẽ run: "Là ta."

Trong cung có phòng để nữ quyến thay y phục, hắn đưa ta vào đó, sắc mặt vô cùng khó coi, ra lệnh cho những người xung quanh lui hết ra ngoài.

"Nàng ở đây chờ, ta đi gọi nha hoàn của nàng tới đưa y phục."

"Tiêu Bạch Ngôn!" Ta hoảng hốt kéo tay hắn lại.

"Thái tử, Thái tử không sao chứ? Ngài làm hắn bị thương, bọn họ có thể sẽ trị tội ngài mất!"

Hắn không trả lời, có lẽ, chính hắn cũng không biết.

Ta nghẹn ngào hỏi: "Vì sao ngài lại cứu ta?"

"Vì nàng gặp nạn."

Đây không phải câu trả lời ta muốn nghe, hoàn toàn không phải!

Ta nắm chặt lấy cánh tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ: "Tiêu Bạch Ngôn, có phải ngài... thích ta không?"

Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, hai nắm tay siết chặt, rồi một tiếng "Ừ" khẽ vang lên từ sâu trong lồng ngực.

Quả nhiên là vậy, quả nhiên là vậy.

Advertisement
';
Advertisement