Nhưng ta lại chẳng biết, giờ phút này đây, mình có nên vui hay không.
"Ngài thích ta điều gì chứ? Ngài không nghe người ta nói sao? Ta là nữ nhân độc ác, cay nghiệt nhất thiên hạ đấy."
"Ta có nghe."
"Ta nói cho ngài biết, bọn họ nói không sai đâu, ta rất xấu xa, lại còn thích bắt nạt người khác!"
Hắn nhìn ta, khẽ cười: "Ta thích chính cái dáng vẻ nàng bắt nạt người khác đó."
Ta kinh ngạc, vội la lên: "Ngài, ngài là đồ biến thái! Đây là thứ tình yêu gì vậy! Ngài thích là bởi vì, bởi vì ta chưa từng bắt nạt ngài..."
“Vậy nàng tới bắt nạt ta đi."
"Hư hỏng! Hư hỏng! Hư hỏng!"
Hắn bật cười: "Cứ coi như ta hư hỏng đi."
Rồi hắn lại đột ngột hỏi: "Mấy hôm trước, vì sao nàng lại thu thập tin tức của nhiều nam nhân như vậy, còn hẹn họ gặp mặt ở trà lâu? Nàng đang... chọn phu quân cho mình sao?"
"Không phải đâu!"
Ta vội vàng giải thích: "Ta muốn tìm những nam nhân có năng lực, có chí khí để khuyên họ tới trấn thủ Yên Môn."
Hắn ngẩn người: "Trấn thủ Yên Môn? Đó là chuyện của triều đình, can hệ gì tới nàng?"
"Yên Môn là cửa ngõ kinh thành, nếu nơi đó thất thủ, đất nước sẽ nguy to, thiên hạ hưng vong, kết phu hữu trách, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?"
Im lặng một lát, hắn mới nói: "Xem ra chuyện này rất quan trọng với nàng."
"Đương nhiên rồi, đây là nhà của ta mà."
Nói xong ta lại thấy hối hận, nói với hắn những điều này làm gì chứ, trong lòng hắn chỉ toàn là thù hận với nơi này.
Tiêu Bạch Ngôn mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ bảo ta: "Vào trong đi."
Rồi hắn đóng cửa lại.
Khoảng một chén trà sau, Chiếu Bích cùng tổ mẫu đều vội vã tới, Hoàng hậu cũng nhanh chóng đến ngay sau đó.
Vì sự việc hệ trọng, nên không kinh động đến nhiều người.
Mọi chuyện đều được xử lý trong bí mật.
Thái tử thất đức, bị giam vào Đông cung sám hối.
Tiêu Bạch Ngôn tuy có công cứu ta, nhưng lại phạm thượng, làm Thái tử bị thương, bị phạt đánh hai mươi trượng, sau khi bình phục phải rời khỏi kinh thành, vĩnh viễn không được trở về.
Ngày hôm sau khi ta về phủ, Tiêu Trạch tỉnh lại.
Tuy không thể ra khỏi Đông cung, nhưng hắn đã gửi thư cho ta.
Trong thư, hắn viết những lời lẽ tha thiết, đầy vẻ ăn năn hối lỗi, nói rằng hôm qua là hắn không đúng, hắn đã sai, cầu xin ta tha thứ.
Hắn còn nói, tuy hành động lỗ mãng, nhưng những lời hắn nói đều là xuất phát từ đáy lòng.
Ta không đọc tiếp nữa, châm lửa đốt lá thư.
Cho dù không có những uất ức phải chịu đựng ở kiếp trước, thì hành vi ngày hôm qua của hắn, ta cũng không thể nào tha thứ.
Nửa tháng sau khi sự việc xảy ra, Tiêu Bạch Ngôn rời kinh.
Hoàng thượng chán ghét hắn, ra lệnh cho hắn nhanh chóng trở về Miêu Cương.
Sáng sớm ngày hắn rời đi, ta lén tới cửa thành phía Nam để tiễn hắn.
Nhưng lại không thấy hắn đâu.
Ta hỏi binh lính canh cổng thành, họ mới nói cho ta biết, Cửu hoàng tử Tiêu Bạch Ngôn đã rời kinh từ cửa thành phía Bắc.
"Vì sao lại đi cửa Bắc? Đi Miêu Cương không phải nên đi từ cửa Nam sao?"
"Miêu Cương?"
Tên lính gãi đầu: "Không phải nói là đi Yên Môn sao?"
Ta sững người, vội vàng chạy về phía cửa thành Bắc.
Chạy đến mức phổi như muốn nổ tung, cuối cùng ta cũng đuổi kịp đội kỵ mã vừa mới ra khỏi thành.
Tiêu Bạch Ngôn cưỡi ngựa dẫn đầu, phía sau là đoàn tùy tùng.
Ta lao vào đám đông, níu chặt lấy con ngựa của hắn.
"Tiêu Bạch Ngôn!"
Hắn giật mình kinh ngạc: "Sao nàng lại tới đây?"
"Họ, họ nói ngài muốn đi Yên Môn?"
Hắn nắm chặt dây cương: "Phải."
"Chẳng phải ngài phải về Miêu Cương sao? Có phải bọn họ ép buộc ngài không?"
"Không, là ta tự mình xin Hoàng thượng cho đi trấn thủ Yên Môn."
"Vì sao?"
Hắn nắm chặt dây cương, cúi nhìn ta, ánh mắt dịu dàng.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Bởi vì, nơi này còn có một người đáng để ta bảo vệ, vì người này, ta nguyện ý trở lại Yên Môn."
Ta sững người, không nói nên lời.
"Giang Vô, nàng hãy sống thật tốt, bình an và vui vẻ."
Hắn không nhìn ta nữa, siết chặt dây cương, thúc ngựa rời đi.
"Tiêu Bạch Ngôn!" Ta đuổi theo bóng hình ngày càng xa dần trong màn bụi mù, gào thét: "Ngài đến nơi phải viết thư cho ta đấy! Đừng quên ta!"
Không một tiếng đáp lại.
Cát vàng mịt mù, cuối cùng ta cũng không còn nhìn thấy hắn nữa.
Trở về nhà, tổ mẫu vô cùng tức giận.
"A Vô! Sao con lại đi tiễn tên tội thần đó? Con làm vậy, sẽ khiến Giang gia bị người ta nghi ngờ, con có biết không?"
Ta im lặng nghe những lời trách mắng, đợi đến khi tổ mẫu nói mệt rồi, mới quỳ xuống dập đầu.
"Tổ mẫu, A Vô biết sai rồi, xin tổ mẫu trách phạt."
"Lại nữa rồi, ta phạt con làm gì?" Tổ mẫu rơi nước mắt, bước xuống ôm ta vào lòng.
“A Vô, cả Giang gia chỉ có mình con là cháu gái duy nhất, con còn muốn tổ mẫu phải thương con thế nào nữa? Ta mắng con cũng được, dạy dỗ con cũng được, tất cả đều là vì tiền đồ của con, sao con cứ không chịu nghe lời ta?"
Ta tựa vào lòng bà, nhỏ giọng nói: "Con biết mà tổ mẫu, con đều biết."
"Nếu con biết, vậy thì hãy nghe lời ta, mọi chuyện cứ để ta sắp xếp, con an ổn sống hết một đời, chẳng phải tốt hơn sao?"
"Vâng ạ." Ta gật đầu, ôm lấy tổ mẫu.
Ta quyết định sẽ ngoan ngoãn nghe lời tổ mẫu, không làm bà tức giận nữa, chấp nhận mọi sự sắp đặt của bà.