Mùa Xuân Bất Tận

Khói bụi mịt mù, nơi xa xa, hàng ngàn hàng vạn kỵ binh đang hướng về phía cửa ải lao tới.

Ta và Tiêu Bạch Ngôn vội vàng chạy xuống khỏi tường thành, tiến lên nghênh đón.

Kỵ binh dần dần đến gần, ta nhìn thấy người dẫn đầu, là một vị nữ tướng quân áo trắng oai phong lẫm liệt.

Mắt ta hoa lên, nhìn không rõ mặt người, cho đến khi vị nữ tướng quân áo trắng kia gào lớn: "A Vô! A Vô!"

Tổ mẫu!

Ta cứ ngỡ mình đang nằm mơ, loạng choạng chạy về phía bà.

Bà xoay người xuống ngựa, chạy về phía ta, trên mặt lấm lem m.á.u tươi, gần như không thể nhận ra dung nhan, chỉ có những giọt nước mắt nóng hổi, rửa trôi hai vệt trắng trên gò má.

Bà ôm chầm lấy ta, khóc không nên lời.

"A Vô, tổ mẫu đến rồi! Sao con gầy trơ xương thế này? Đều tại tổ mẫu cả, không thể sớm tập hợp binh mã, để A Vô của ta phải chịu khổ."

"Tổ mẫu, thật sự là người."

Ta nghẹn ngào, ôm chặt lấy bà: "Tổ mẫu, sao người lại đến đây? Người tuổi cao sức yếu, sao có thể chịu đựng được sự hành quân vất vả này?"

"Ta già rồi, nhưng con quên mất ta là ai rồi sao? Ta là nữ hầu tước đánh đuổi Man tộc ra xa ngàn dặm, cho dù già đến mức chỉ còn một nắm xương, vẫn còn sức chiến đấu!"

Bà không nói thêm lời nào nữa, một tay đẩy ta về phía Tiêu Bạch Ngôn: "Chăm sóc tốt cho cháu gái của ta."

Nói đoạn, bà xoay người lên ngựa, quát lớn: "Mở cửa thành, nghênh địch!"

Tiếng la g.i.ế.c vang trời, vó ngựa binh khí lướt qua bên tai, giữa sa trường cát bụi mịt mù, tổ mẫu một thương xông pha, không ai địch nổi.

Trận chiến này, kéo dài trọn vẹn một ngày, tổ mẫu dẫn dắt binh sĩ, một lần nữa, đánh đuổi Man tộc ra xa mấy trăm dặm.

Ta nghe nói, trong quân địch có lão binh, nhìn thấy tổ mẫu, không dám tin bà chính là vị nữ tướng quân trong truyền thuyết, tưởng rằng quỷ thần giáng thế, sợ hãi đến mức vứt bỏ vũ khí mà bỏ chạy.

Hơn ba mươi năm trước, nữ tướng quân phẫn nộ tàn sát Man tộc, được người đời tôn sùng là thần thoại.

Mà hôm nay, thần thoại ấy, lại một lần nữa giáng lâm xuống Yên Môn.

Yên Môn được bảo toàn.

Kinh thành cũng được bảo toàn.

Sau trận chiến này, bá tánh trước kia phải di dời, lại lần lượt trở về kinh thành, dĩ nhiên, triều đình cũng dời về.

Chỉ là Man tộc vẫn còn tàn dư, cho nên, Tiêu Bạch Ngôn không thể rời đi, về sau, chàng sẽ mãi mãi ở lại Yên Môn trấn thủ.

Tổ mẫu trải qua một trận ác chiến, vết thương cũ tái phát, cũng không thể đi được.

Thêm vào đó ta nhất quyết muốn ở lại Yên Môn, ở bên cạnh Tiêu Bạch Ngôn, bà lại càng không thể rời đi.

Ban đầu, tổ mẫu cực lực phản đối ta và Tiêu Bạch Ngôn đến với nhau, nhưng sau đó, Tiêu Bạch Ngôn đã quỳ trước cửa phòng bà ba ngày liền, cầu xin bà gả ta cho chàng.

Cuối cùng, tổ mẫu cũng động lòng, không phản đối nữa.

Về sau, bà thấy Tiêu Bạch Ngôn đối xử với ta thật lòng tốt đẹp, mới yên tâm.

Bà quyết định đích thân tổ chức hôn lễ cho chúng ta, còn về phần mình, bà nói, sẽ không trở về kinh thành nữa.

Bà nói, phu quân của bà được chôn cất ở Yên Môn, sau này bà chết, cũng sẽ an nghỉ ở đây.

Trước tết Nguyên Đán, hoàng đế ban bố một đạo thánh chỉ, khen thưởng Tiêu Bạch Ngôn.

Chàng không còn mang thân phận tội nhân nữa, được phong làm Yên Vương, thực ấp năm ngàn hộ.

Trước khi gả cho chàng, ta vốn đã chuẩn bị tâm lý làm thê tử của tội thần, không ngờ, cuối cùng lại trở thành vương phi.

Thánh chỉ ban bố không lâu, cha ta liền mang theo Chiếu Bích đến Yên Môn, không biết đã xảy ra chuyện gì, tóc cha bạc trắng, vẻ mặt như thể mất hết thể diện.

Hỏi ra mới biết, thì ra muội kế Giang Từ Nguyệt, sợ gả không được vào nhà tử tế, nên đã lén lút câu dẫn thế tử Hiền Vương, leo lên giường người ta.

Giờ đây, nàng ta bị Hiền Vương nạp vào phủ, nhưng ngay cả một vị trí trắc phi cũng không có.

Hiền Vương phi hung dữ, ba ngày hai bữa ức h.i.ế.p Giang Từ Nguyệt không nói, lại còn thường xuyên đến Giang phủ gây chuyện với cha ta, bắt ông ấy đón Giang Từ Nguyệt về.

Cha ta chịu không nổi, bèn dứt khoát chạy đến Yên Môn lánh nạn.

Ta có chút ngậm ngùi, Giang Từ Nguyệt thật sự chẳng thay đổi chút nào, kiếp trước, leo lên giường Tiêu Trạch, làm một trắc phi vẻ vang, kiếp này, vận may của nàng ta không được như vậy nữa rồi.

Ta thành thân vào mùa xuân.

Hôm đó, ta nhận được mấy xe rượu ngon.

Là do Tiêu Trạch đích thân đưa tới.

Hắn biết ta không muốn gặp hắn, nên đã không vào cửa, một mình ở tửu lâu trong thành, uống rượu suốt đêm.

Ngày hôm sau, không một lời từ biệt, hắn thúc ngựa trở về kinh thành.

Năm thứ hai sau khi thành thân, ta mang thai.

Lúc bấy giờ, sức khỏe tổ mẫu ngày càng yếu, có lúc chỉ có thể nằm liệt giường.

Người tự biết mình không còn sống được bao lâu nữa, từ ngày biết tin ta mang thai, liền bắt đầu may vá quần áo cho trẻ con.

Không biết là trai hay gái, bà cứ thế may hết, ngày đêm miệt mài, chất đầy một phòng, khuyên can thế nào cũng không được.

Mùa xuân năm ấy, tổ mẫu dầu hết đèn tắt, không chờ được đến ngày chắt ra đời, đã không qua khỏi.

Ta vừa khóc vừa đút nước cho bà, nhưng một giọt cũng không vào.

"Tổ mẫu, con xin người, xin người hãy khỏe lại, người còn chưa được ôm chắt trong tay mà."

Nước mắt rơi xuống khuôn mặt tổ mẫu, bà siết chặt kim chỉ trong tay, môi khẽ mấp máy, phát ra giọng nói yếu ớt.

"A Vô, y phục của con trẻ, tổ mẫu không may nổi nữa rồi, con tự may lấy nhé, con còn... cả một đời."

Bà lại nhìn về phía Tiêu Bạch Ngôn: "Yên Vương, hãy chăm sóc con bé cho tốt, ta ở dưới suối vàng, sẽ luôn luôn dõi theo."

Tiêu Bạch Ngôn hai mắt đỏ hoe, quỳ xuống, nắm lấy tay bà mà nói: "Tổ mẫu yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ nàng ấy thật tốt, tuyệt đối không để nàng ấy phải chịu nửa điểm ủy khuất."

Tổ mẫu mỉm cười.

Lại nhìn về phía ta: "A Vô, con đừng khóc, tổ mẫu đau lòng lắm.

"Đừng khóc, tổ mẫu rất vui..."

Bàn tay gầy guộc của bà vuốt ve khuôn mặt ta, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống.

Giọng nói như rơi xuống vực sâu, càng lúc càng nhỏ, nhưng khoảnh khắc nghe rõ, lại tựa như tiếng sấm rền giữa trời quang.

"A Vô, tổ mẫu phải đi rồi, kiếp trước, tổ mẫu đã không bảo vệ con được, để con ra đi trước, kiếp này, tổ mẫu nhìn thấy con hạnh phúc bình an, đã rất mãn nguyện, mãn nguyện lắm rồi..."

Ta sững người trong khoảnh khắc, như người điên nắm chặt lấy tay bà, hỏi: "Tổ mẫu, người nói gì vậy? Người nói gì cơ? Tổ mẫu! Tổ mẫu ơi!"

Ý thức của bà đã không còn minh mẫn nữa, giọng nói đứt quãng, nước mắt nóng hổi tuôn rơi.

"A Vô, tổ mẫu tận mắt nhìn thấy con gieo mình xuống tường thành, tổ mẫu... tim như tan nát..."

"A Vô... con phải... sống tốt..."

Bà thở ra hơi thở cuối cùng, rồi không còn một tiếng động nào nữa.

Cuối cùng ta cũng biết là ai, đã đánh đổi để ta được sống lại.

Nhưng mà, người sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Yên Môn không còn nữ tướng quân, chỉ còn mùa xuân bất tận.

Advertisement
';
Advertisement