Mùa Xuân Bất Tận

Triều đình dời về phương nam, lão phu nhân Giang gia đi theo bọn họ.

Về sau, Thái tử lên ngôi vua, bà không còn cách nào để biết tin tức của hắn nữa, chỉ biết rằng, cháu của bà, cũng chính là trắc phi của Thái tử, đã c.h.ế.t một cách bí ẩn ở lãnh cung.

Hai năm sau, lão phu nhân Giang gia u uất mà qua đời.

Sau khi bà qua đời, quỷ sai dẫn bà đến trước mặt Địa Quân, nói rằng bà lúc sinh thời làm nhiều việc thiện, tích lũy công đức vô lượng, sau khi chết, có thể được xếp vào hàng tiên ban, trở thành vị thần tiên bảo hộ cho một phương.

Nhưng bà lại từ chối.

Bà quỳ gối trước mặt Địa Quân, nói rằng bản thân chẳng có chút công đức nào, ngược lại còn làm một việc có lỗi với lương tâm.

Bà nói rằng, cháu gái nhỏ của bà c.h.ế.t quá oan uổng, khẩn cầu Địa Quân rủ lòng thương, ban cho cháu gái nhỏ một cơ hội được làm lại cuộc đời.

Địa Quân dĩ nhiên không đồng ý.

Bà chỉ còn biết ngày ngày quỳ xuống khẩn cầu.

Mãi cho đến khi quỳ đủ mười năm, Địa Quân động lòng trắc ẩn, mới bằng lòng dùng phúc khí mười đời sau của bà, để đổi lấy cho cháu gái nhỏ được sống lại.

Bà vội vàng dập đầu tạ ơn.

Ngẩng đầu lên, bà bỗng thấy mình đang ở trong nhà, con trai đang than phiền với bà: "A Vô lại chạy đi gặp Thái tử rồi."

Bà vui mừng khôn xiết, cũng biết rõ ngày này quan trọng đến nhường nào, vội vàng đi tìm Giang Vô.

Nào ngờ đâu nàng đã tự mình trở về.

Giang Vô quỳ gối trước mặt bà, gọi một tiếng "Tổ mẫu" mà đã từ rất lâu rồi nàng không gọi.

Kể từ đó, Giang Vô tuy vẫn nghịch ngợm, nhưng đối với bà, lại không còn xa cách như kiếp trước nữa.

Bà kinh ngạc trước sự thay đổi của nàng, lại nghĩ, có lẽ Địa Quân đã âm thầm ra tay giúp đỡ, khiến Giang Vô tỉnh ngộ, trong lòng cảm kích vô cùng.

Kiếp này, bà nhất định phải thay đổi kết cục cửa ải bị phá, thành trì rơi vào tay giặc.

Chỉ là, bà đã rời xa triều đình từ lâu, lại không có chứng cứ gì trong tay, không tiện trực tiếp yêu cầu hoàng đế phái binh nghiêm ngặt trấn giữ Yên Môn.

Vì vậy, bà nghĩ ra một cách, đó là mua chuộc tử sĩ, giả làm thích khách Man tộc, trà trộn vào kinh thành quấy phá.

Cách này quả nhiên hiệu nghiệm, những kẻ trong triều, bắt đầu coi trọng cửa ải Yên Môn đã bị lãng quên bấy lâu.

Đáng tiếc, bà đã không lường trước được rằng, triều đình sống trong cảnh thanh bình quá lâu, sớm đã quên mất cách đánh trận.

Tháng mười, Yên Môn bị tập kích, binh sĩ c.h.ế.t vô số.

Nhưng triều đình lại không có đủ binh lực để chi viện.

Bà rất muốn đến đó, nhưng bà đã già rồi, thân thể không còn cường tráng như xưa, cho dù có ra tiền tuyến, cũng khó lòng giành được thắng lợi.

Vả lại, nếu bà c.h.ế.t đi, Giang Vô biết phải làm sao?

Bà e ngại nếu cứ chần chừ, e rằng sẽ lại rơi vào kết cục bi thảm của kiếp trước, bèn mạnh dạn tâu với Hoàng thượng, xin Người cho dời đô về phương Nam.

Hoàng thượng đã chuẩn tấu.

Bà vội vã trở về thu xếp hành lý, nào ngờ đúng lúc này, Giang Vô lại liều mình bức ép, cướp ngựa phóng thẳng về ải Yên Môn.

Mãi đến lúc này bà mới hay, cháu gái nhỏ của mình lại dành tình cảm sâu đậm cho tên tội thần kia đến vậy.

“Nếu Điện hạ đã chán ghét ta, vậy thì ta sẽ không xuất hiện trước mặt Điện hạ nữa."

"..." 

Bà chỉ còn cách quyết định, một lần nữa xông pha trận mạc, cứu Giang Vô trở về.

Mọi chuyện không hề dễ dàng, bà không có binh mã, triều đình lại đang suy yếu, càng không thể nào cho bà mượn quân.

Bà đành phải đến từng phủ mượn binh lính, lại bán hết gia sản, chiêu mộ nghĩa sĩ, mãi đến giữa tháng mười một mới gom góp đủ quân lực.

Bà dẫn theo những người này, một đường c.h.é.m giết, tiến thẳng về ải Yên Môn.

Nữ hầu tuy tuổi đã cao, nhưng lũ man di vẫn chỉ là bại tướng dưới trướng bà.

Bà đánh đuổi chúng ra xa ngoài trăm dặm, chỉ là thân thể rốt cuộc không còn như thời trẻ, vừa về đến ải Yên Môn liền ngã bệnh.

Tên tội thần kia tìm đến rất nhiều lang trung để chữa bệnh cho bà, nhưng bà không hề cảm kích, bởi bà sợ một khi đã nhận ơn, sẽ phải gả cháu gái nhỏ cho hắn ta.

Bà biết Giang Vô có tình ý với Tiêu Bạch Ngôn, nhưng bà không đồng ý, bởi Tiêu Bạch Ngôn mang thân phận tội thần, tiền đồ mờ mịt, bà sao nỡ để cháu gái nhỏ của mình chịu khổ?

Cho đến khi ngày ngày chung sống, tận mắt chứng kiến Tiêu Bạch Ngôn đối xử với Giang Vô dịu dàng, chiều chuộng đến nhường nào, trong lòng bà mới dần dần lay động.

Lại qua thêm mấy hôm, Tiêu Bạch Ngôn quỳ trước cửa phòng bà suốt ba ngày đêm.

Cuối cùng bà cũng thuận nước đẩy thuyền, đồng ý mối hôn sự này.

Bà qua đời vào một ngày xuân ấm áp.

Sau khi mất, quỷ sai đến dẫn bà đi.

Bà hỏi, có phải mình sẽ bị đưa đến nơi nào đó để chịu khổ hay không.

Quỷ sai cười nói: "Ngài là Nữ hầu tước có công cứu thế, lẽ nào c.h.ế.t rồi mà vẫn phải chịu khổ? Chẳng phải là Thiên đạo bất công hay sao?"

Bà kinh ngạc.

Quỷ sai nói tiếp: "Chuyện tước đoạt mười kiếp phúc phận sau này của ngài, là do Địa quân lừa ngài đấy ạ. Vị trí Địa tiên này, Địa quân vẫn luôn giữ cho ngài. Lão phu nhân, ngài muốn làm Địa tiên ở nơi nào?"

Bà ngẩng đầu, nhìn thế gian cỏ xuân trải dài vô tận, đáp lời không chút do dự: "Ải Yên Môn."

(Hết)

Advertisement
';
Advertisement