Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 157:

Nếu như anh ấy chưa từng xuất hiện thì có lẽ Thời Ngọc Minh đã chết từ lâu rồi “Có vẻ như em rất quan tâm tới bạn trai của mình nhỉ.”

Đây không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định.

Nếu đây đã là câu khẳng định vậy thì thời Ngọc Minh cũng không cần khẳng định lại một lần nữa làm gì, cô cứ ngầm thừa nhận là được rồi.

Chiếc xe vững vàng dừng lại ở ven đường, Thời Ngọc Minh nhanh chóng bước xuống xe, cô cũng không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng luôn.

Thậm chí cô Thời Ngọc Minh cũng không quay đầu lại nhìn xem chiếc xe của Phong Đình Quân vẫn còn dừng ở chỗ đó hay là đã được anh lái đi rồi.

Cứ kết thúc như vậy đi, có một số chuyện thời Ngọc Minh không muốn nhắc lại không có nghĩa là nó không khiến cô bị tổn thương. Tiếp xúc nhiều hơn với Phong Đình Quân cô vẫn cảm thấy rất đau khổ vì tuổi thanh xuân đã qua của chính mình.

“Cẩn thận”

Cơ thể của Thời Ngọc Minh đột nhiên bị đập mạnh vào một cái, túi xách cô đang cầm trong tay cũng bị cướp đi.

Thời Ngọc Minh ngạc nhiên, cô rất muốn đuổi theo thế những cơn đau điếng người này khiến cô không thể nhấc chân đi nổi vài bước, cô chỉ có thể đau đớn ngồi xuống ngay tại chỗ thôi.

“Ngọc Minh” Phong Đình Quân vội vội vàng vàng chạy tới: “Em sao vậy”

Vị trí người kia vừa mới đụng phải lại vừa khéo va vào vết thương giữ bụng và ngực của cô.

Đau đớn giống như là thuỷ triều kéo tới, gần như muốn nhấn chìm lý trí của cô.

“Túi xách… túi xách của tôi.”

Phong Đình Quân nhíu chặt mày lại rồi nói: “Mặc kệ túi xách gì đó đi. Để tôi đưa em đi bệnh viện trước đã..”

“Không được, trong túi xách có… trong túi xách có.” “Có cái gì?”

Có cà vạt của tiên sinh được cô gấp lại gọn gàng để ở trong ví tiền.

Phong Đình Quận hỏi cô: “Chứng minh thư sao? Những thứ đó có thể bổ sung được mà, Ngọc Minh có nghe lời tôi chúng ta tới bệnh viện trước được không?”

Không đợi Thời Ngọc Minh lên tiếng mà Phong Đình Quân đã bế cô lên quay về xe. Ban đầu anh định để cô ngồi ở ghế lái phụ nhưng anh lại nghĩ tới chuyện dây đai an toàn ở ghế phụ có thể sẽ đụng đến vết thương trên người cô vì thế anh đã để cho cô ngồi ở hàng ghế phía sau.

“Đi đến bệnh viện khác.” Thời Ngọc Minh nói: “Tôi không muốn để cho mẹ tôi biết được chuyện này”

“Được, tôi biết rồi.”

Nghỉ ngơi một lúc cơn đau đã dịu đi không ít, phản ứng đầu tiên của cô chính là liên lạc với tiên sinh.

Tiên sinh biết rất rõ nhất cử nhất động của Thời Ngọc Minh thể nên tiên sinh nhất định sẽ gọi điện thoại cho cô.

Thế nhưng điện thoại của cô nằm ở trong túi xách đã bị cướp đi mất rồi.

“Phong Đình Quân.”

Vẻ mặt của Phong Đình Quân rất nghiêm túc, anh nhìn Thời Ngọc Minh qua gương chiếu hậu: “Em nói đi tôi nghe đây.”

“Anh có thể cho tôi mượn điện thoại dùng một chút không?”

“Được, em muốn gọi điện thoại cho ai tôi có thể bấm số giúp em.”

Thời Ngọc Minh kiên trì nói: “Tôi gọi cho bạn trai của tôi, anh cho tôi mượn là được rồi tôi sẽ tự gọi.”

Ánh mắt của Phong Đình Quân có chút né tránh, anh tránh khỏi tầm mắt của Thời Ngọc Minh mà tập trung tiếp tục lái xe: “Tôi đang lái xe không rảnh cho em mượn được”

Thời Ngọc Minh nhíu chặt mày lại, cô nói: “Chẳng phải vừa rồi chúng ta đều đã nói là dễ hợp dễ tan sao?”

“Dễ hợp dễ tan là nói đến hôn nhân giữa hai chúng ta. Ngọc Minh, tôi không muốn em dùng điện thoại của tôi để gọi cho một người đàn ông khác.”

Thời Ngọc Minh lắc lắc đầu, cô chậm rãi tựa vào trên lưng ghế rồi nói: “Vậy thì thôi.”

“Em không gọi nữa à?”

Thời Ngọc Minh lạnh lùng nói: “Không có điện thoại di động tôi lấy cái gì để gọi?”

Phong Đình Quân lập tức á khẩu không trả lời được: “…”

Thời Ngọc Minh lại bổ sung thêm: “Tôi ở đâu làm cái gì anh ấy đều biết rất rõ, thật ra có cuộc điện thoại này hay không thì cũng không khác nhau là mấy” .

“Vậy tại sao vừa nãy em còn muốn mượn điện thoại di động của tôi liên lạc với anh ta chứ?”

“Chỉ là tôi..” Thời Ngọc Minh muốn nói lại thôi: “Chỉ là tôi quen với việc trước giờ đều phải gánh chịu đau khổ một mình, bây giờ có anh ấy rồi nên có một chút dựa dẫm. Tôi biết như thế không tốt nhưng tôi lại không thể khống chế được bản thân mình”

Phong Đình Quận hít một hơi thật sâu, rồi thở dài một tiếng: “Hai người… định kết hôn với nhau sao?”

“Tôi không biết, anh ấy còn có chuyện cần phải làm, đến lúc đó mới tính. Hơn nữa… cơ thể này của tôi cũng không biết bao giờ tế bào ung thư sẽ di căn, có kết hôn hay không thật ra cũng không có gì khác nhau cả.”

Phong Đình Quận ngừng một chút, nói không rõ ràng: “Không thể kết hôn được vậy thì đừng kết hôn nữa”

“Tại sao chứ?”

“Không tại sao cả, chỉ là tôi cảm thấy kết hôn thật sự rất phiền phức”

Thời Ngọc Minh mỉm cười giễu cợt cô nói: “Cố Quân Nhi có yêu cầu rất cao với đám cưới nhưng mà anh chính là Phong Đình Quân, là Phong Đình Quân hô mưa gọi gió ở thành phố Hòa Vân. Cô ta muốn thứ gì anh cũng có thể làm được. Anh cũng bằng lòng làm cho cô ta vậy thì còn có phiền phức gì nữa chứ.”

“Tôi không muốn.”

“… Anh nói gì cơ?”

“Tôi nói, tôi không muốn, tôi không muốn kết hôn với Cố Quân Nhi, tôi không muốn thỏa mãn yêu cầu của cô ta, cô có tin không?”

Bây giờ Thời Ngọc Minh đã không hề quan tâm nữa rồi: “Đây là chuyện giữa hai người với nhau, không liên quan gì tới tôi cả, tôi cũng không muốn hỏi”.

“Ngọc Minh, chúng ta… chúng ta thật sự không thể quay về như lúc trước được sao? Không có một chút khả năng nào thật à?”

Thời Ngọc Minh kiên quyết lắc đầu: “Chúng ta không thể quay lại như trước được nữa.”

“Nếu như bạn trai của em chưa từng xuất hiện thì sao, còn có khả năng không?”

Thời Ngọc Minh cười khổ, cô nói: “Nếu như anh ấy chưa từng xuất hiện vậy thì Thờ Ngọc Minh đã chết từ lâu rồi, sẽ không bao giờ sống được tới tận bây giờ”

“Là anh ấy cho tôi mạng sống lần thứ hai, cũng là anh ấy cho tôi dũng cảm thể cố gắng sống tiếp. Phong Đình Quân, tôi đã từng liều mạng để sống tiếp nhưng anh lại ép tôi hết lần này đến lần khác. Nếu như không phải anh ấy xuất hiện vậy thì tôi Minh Nguyệt và Thời Dương đã không còn sống ở trên thế giới này rồi”

Phong Đình Quân thở dài một cái, giống như là cam chịu số phận, lại giống như là tự hỏi: “Vậy nếu như em ở bên anh ta cả đời này em sẽ vui vẻ đúng chứ?”

“… Ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”

“Ngọc Minh, nếu như em cảm thấy quãng đời sau này em còn muốn đi cùng anh ta vậy thì tôi sẽ biến mất trong cuộc đời của em”

Trong xe rất yên tĩnh.

Phong Đình Quân đang đợi câu trả lời của Thời Ngọc Minh, mà Thời Ngọc Minh vẫn luôn im lặng không nói.

Không biết qua bao lâu, Phong Đình Quận mới nghe được giọng nói nặng nề của cô từ phía sau vọng tới: “Nếu được như thế thì tốt quá”.

“Bị va chạm nhưng mà cũng may vết thương đã liền rồi. Nhìn qua phim chụp X-quang thì cũng không thấy có vấn đề gì lớn, về nhà nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.”

Bác sĩ xem xong phim chụp X-quang, lại mở tờ đơn ra đưa cho cô: “Cô Thời, tôi thấy phim chụp X quang lá phổi của cô, có phải trước đây cô đã từng cắt bỏ nó đúng không?”

“Đúng vậy, tôi bị bệnh ung thư phổi nên phải cắt bỏ một phần.”

“Chắc là cũng đã qua một khoảng thời gian rồi nhỉ, tốt nhất cô vẫn nên đi kiểm tra lại xem tế bào ung thư có di căn đi đâu không. Sau này cũng phải đi kiểm tra định kỳ. Cho cô tờ đơn này, cô mau đi đi”

Thời Ngọc Minh không nhận lấy.

Cô không dám.

Cô sợ lỡ như kiểm tra ra được cái gì đó, những ngày tháng tốt đẹp khó khăn lắm mới có được này sẽ chấm dứt.

Bác sĩ cũng nhìn ra được điều Thời Ngọc Minh lo lắng, bác sĩ dịu dàng động viên cô: “Cô vẫn nên đi kiểm tra một chút đi, mặc dù nhìn thần sắc của cô cũng không tồi thế nhưng vẫn nên đi kiểm tra xác nhận lại sẽ tốt hơn đấy”

Thời Ngọc Minh vẫn không nhúc nhích.

Cuối cùng vẫn là Phong Đình Quân đưa tay ra nhận lấy phiếu kiểm tra rồi anh dìu cô đi ra ngoài.

“Tôi không muốn đi kiểm tra” Thời Ngọc Minh nói: “Tôi muốn về nhà, bọn nhỏ vẫn còn đang nhà đợi tôi trở về”

Phong Đình Quận nhét phiếu kiểm tra bỏ vào trong tay cô: “Ngọc Minh, kiểm tra hay không kiểm tra, tự em đưa ra quyết định đi.”

Cuối cùng Thời Ngọc Minh vẫn quyết định không kiểm tra.

Không kiểm tra thì sẽ không biết.

Không biết thì cũng có thể coi như không có.

Bảo Thời Ngọc Minh cô lừa mình dối người cũng được, nói cô nhát gan cũng được, khó khăn lắm cô mới có được một cuộc sống vừa bình yên vừa hạnh phúc như bây giờ, cô không muốn để cho bất cứ chuyện gì làm loạn nó lên cả.

Sau khi rời khỏi bệnh viện Thời Ngọc Minh không muốn để cho Phong Đình Quận tiễn mình nữa, cô tự bắt taxi về nhà: “Bác tài, phiền bác đưa tôi đến khu nhà Hoa Tường Vi”

“Được.”

“Bác tài, bác có thể cho tôi mượn điện thoại dùng một chút không ạ? Túi xách của tôi bị trộm mất rồi. Tôi… tôi muốn liên lạc với người nhà đến lúc đó sẽ trả tiền xe cho bác”

Lý do này khiến cho tài xế muốn từ chối cũng không thể nào từ chối được.

Ông ta chỉ có thể bất đắc dĩ đưa điện thoại di động của mình cho Thời Ngọc Minh.

“Cảm ơn bác.”

Thời Ngọc Minh bẩm ra một dãy số quen thuộc rồi cô đặt điện thoại ở bên tại chờ đợi.

Tít tít tít.

Advertisement
';
Advertisement