Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 158: Anh là tiên sinh, hay là… Phong Đình Quân?

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói còn ngái ngủ của Thẩm Như Ý: “Gọi điện thoại thì đi ra ngoài đi, đừng có làm phiền bà đây ngủ!”.

Thời Ngọc Minh nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, mặc dù bây giờ đã là hoàng hôn, nhưng bầu trời vẫn còn rất sáng.

“E hèm, cô Thời, cô đợi một chút.”

“Được”

Tiếng quần áo sột soạt.

Sau đó là tiếng mở cửa rồi đóng lại.

“Cô Thời?”

“Tôi đây.”

Lúc này giọng nói của Lục Hào mới rõ ràng hơn một chút: “Xin lỗi đã để cô chờ lâu, tối hôm qua Như Ý không ngủ nên tôi muốn để cô ấy ngủ thêm một lát. Cô có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức”

Mọi người đều là người lớn, những ẩn ý trong lời nói của Lục Hào cô cũng đã hiểu.

“Tổng giám đốc Lục, anh với Như Ý… Hai người đã hòa thuận với nhau chưa?”

Lục Hào bật cười: “Chỉ cần chuyện tình của cô và tiên sinh vẫn chưa được giải quyết thì cô ấy nhất định sẽ còn đến tìm tôi hỏi về những chuyện liên quan đến tiên sinh. Cô Thời, ở một khía cạnh nào đó tôi phải cảm ơn cô mới đúng.”

Thời Ngọc Minh nghe vậy: “Nhưng Như Ý không muốn kết hôn, người nhà anh có đồng ý chuyện này không?”

Lục Hào suy nghĩ rất thoáng: “Cô ấy không muốn kết hôn thì không kết hôn, cô ấy không muốn sinh con thì tôi cũng không cần. Nhà học Lục đầu phải chỉ có mình tôi là con trai, tôi còn có em trai Lục Danh mà, không cần lo lắng về vấn đề nối dõi.”

“…ừm”

“Đúng rồi, cô Thời, cô tìm Như Ý có chuyện gì sao?”

“Ừm. Thời Ngọc Minh có chút ngượng ngùng: “Tôi bị cướp túi xách, tôi muốn mượn ít tiền để trả taxi”

Lục Hào lập tức nói: “Tôi chuyển qua Zalo cho cô.”

“Điện thoại của tôi ở trong túi xách, cũng bị cướp mất rồi.”

Lục Hào ngừng một chút: “Cô muốn tôi gửi tiền mặt đến sao? Tiên sinh thì sao? Cô đã liên lạc với anh ấy chứ?”

“Đã liên lạc rồi, nhưng không ai nghe máy, có thể do tôi mượn điện thoại của tài xế, số lạ nên anh ấy không nghe”.

“Đúng ra anh ấy chỉ nên đưa số của mình cho một mình cô..” Lục Hào quay lại, nói: “Cô đừng lo, bây giờ tôi sẽ đến đó, cô đang ở khu vườn Hoa Tường Vi phải không? Chừng năm mười phút nữa tôi sẽ đến.”

Thời Ngọc Minh thờ dài: “Được, cảm ơn, làm phiền anh quá”

“Không sao, lát nữa gặp”

“Lát gặp”

Cúp máy, cô vẫn chưa bỏ cuộc, gọi cho tiên sinh một lần nữa nhưng vẫn không ai nghe máy.

Cô chỉ có thể trả điện thoại lại cho tài xế.

Tài xế hỏi một câu: “Tìm được ai chưa?”

“Ừm.” Cô gật đầu: “Chờ một chút sẽ có người đến đưa tiền, ông đừng lo lắng.”

“Vậy thì tốt”

Hai mươi phút sau, taxi dừng lại ở khu vườn Hoa Tường Vi.

Lục Hào tựa người vào xe đợi chốc lát thì thấy taxi chạy tới, anh ta đưa tiền cho bác tài xế: “Cảm ơn, không cần thối lại”.

Bác tài xế vui mừng nhận tiền, sau đó lái xe rời đi.

Lục Hào đưa tay ra muốn đỡ cô: “Cô Thời, cô còn đau không?”

“Không sao” Thời Ngọc Minh đột nhiên nhớ ra: “Tổng giám đốc Lục, sao anh biết tôi bị đau”

“Không phải cô bị cướp đụng trúng sao?”

“Đúng là bị đụng trúng, nhưng… làm sao anh biết được?” Thời Ngọc Minh cắn môi, thử dò xét: “Tiên sinh nói cho anh biết hả?”

Lục Hào giật mình: “Chuyện này…”

“Anh liên lạc với anh ấy đúng không? Anh ấy biết tôi bị đụng? Tại sao anh ấy không nghe điện thoại của tôi”

Lục Hào cắn răng hối hận, anh ta vừa nói một câu sai lầm.

Anh ta nỗ lực sửa sai: “À, là như vậy, tiên sinh, anh ấy…thấy số lạ nên không nghe, anh ấy muốn liên lạc với cô nhưng điện thoại cô cũng bị cướp mất rồi. Anh ấy đang trên đường trở về, cô sẽ gặp anh ấy sớm thôi”

“… Có thật là như vậy không?”

“Đúng vậy” Lục Hào tự tin: “Số điện thoại của anh ấy chỉ nói cho một mình cô biết, trừ số cô gọi đến thì những số khác anh ấy đều không nghe.

Bây giờ có rất nhiều cuộc gọi quấy nhiễu nên anh ấy không cho người khác biết số điện thoại của mình, cả số lạ anh ấy cũng không nghe máy.

Bây giờ cô Thời đã thấy đỡ hơn chưa?”.

Thời Ngọc Minh khẽ gật đầu một cái: “Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn anh. Anh và Như Ý..”

Nụ cười của Lục Hào có chút ngượng ngùng, nhưng giọng nói vẫn rất kiên định: “Tôi sẽ là sự lựa chọn cuối cùng của Như Ý Thành thật mà nói, Thời Ngọc Minh không có nghi ngờ gì về tình cảm mà Lục Hào dành cho Thẩm Như Ý, với điều kiện của anh ta mà có thể chờ Như Ý nhiều năm như vậy cũng đủ để chứng minh thành ý của anh ta.

Chẳng qua là Như Ý không chịu cưới, Lục Hào có thể chấp nhận, nhưng nhà họ Lục chưa chắc sẽ không đồng ý.

Từ việc bà Lục ép hôn Lục Danh, bắt anh ta phải tìm một nửa đời mình, thì có thể đoán áp lực đè lên người con cả chắc chắc cũng rất lớn.

Áp lực đến từ bố mẹ, không biết Lục Hào có thể chịu đựng được bao lâu.

Lục Hào nói: “Tôi đưa cô lên lầu, thấy có an toàn về nhà chính là nhiệm vụ mà tiên sinh giao cho tôi.”

Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: “Quan hệ giữa anh và anh ấy tốt lắm sao?”

“Đúng vậy.”

“Tôi có thể hỏi các anh gặp nhau như thế nào không?”

Lục Hào trả lời rất mơ hồ: “Hai gia đình đều là nhà làm quan, bình thường cũng có qua lại với nhau, biết nhau cũng là chuyện bình thường”

“Nhưng không phải tiên sinh rời khỏi nhà họ Phong khi còn rất nhỏ sao?”

“…Đúng là vậy. Đây cũng có thể gọi là duyên phận” Lục Hào cười một tiếng, tạm thời không nói nữa, ấn thang máy: “Đi thôi.”

Phòng ở lầu ba nên lên tới rất nhanh.

Lục Hào nhìn cô bước vào nhà, nói tạm biệt: “Cô Thời, tôi đi trước, Như Ý đang ở nhà đợi tôi.”

“Được, cảm ơn Tổng giám đốc Lục”

Lục Hào giống như chạy trốn, thang máy còn chưa kịp đến, anh ta đã chạy xuống bằng thang bộ.

Sau khi rời khỏi khu vườn Hoa Tường Vi và lên xe, anh ta mới gọi thông báo cho tiên sinh.

“Ở đâu?”

“Cậu chạy tới thêm một trăm mét, dưới bóng cây. Tôi đã thử nghiệm rồi, từ cửa sổ của khu nhà trọ chỉ có thể nhìn xa đến chỗ này thôi, nếu gần hơn Ngọc Minh có thể nhìn thấy chúng ta”

Lục Hào khởi động xe, nói: “Chuyện yêu đương của hai người thật khó hiểu…”

Dưới bóng cây cách đó một trăm mét, Phong Đình Quân tựa vào xe hút thuốc, bên cạnh anh có một thùng rác, phía trên có rất nhiều tàn thuốc nằm chen chúc nhau.

Lục Hào xuống xe đi tới, cau mày: “Cậu không nghe điện thoại của cô ấy vì bận hút thuốc sao?”

“Ừm, tôi phải thay đổi giọng nói.”

Lục Hào thở dài: “Cũng đúng, bây giờ cô Thời tin cậy chính là tiên sinh chứ không phải Phong Đình Quân, giọng nói của hai người hoàn toàn khác nhau”

“Cô ấy thế nào rồi?”

“Yên tâm đi, thoạt nhìn có chút mất mát, nhưng mọi thứ đều ổn, tôi đã tận mắt nhìn thấy cô ấy vào nhà”

Phong Đình Quân gật đầu: “Cảm ơn”

Lục Hào hỏi: “Cậu đã quyết định xong chưa?”

“Ừm” Phong Đình Quân nói: “Tôi sẽ để ‘Phong Đình Quân’ biến mất khỏi thế giới này. Như vậy mới có thể thoát khỏi dây dưa với Cố Quân Nhi, cũng để ông cụ Hình mất hết hy vọng”

“Sau đó cậu muốn dùng thân phận tiên sinh để tiếp tục sống sao? Công ty thì sao? Cậu đã rất cố gắng để gây dựng nên tập đoàn Phong Khởi, cứ như vậy mà từ bỏ sao?”

Phong Đình Quận cười một tiếng: “Tôi có thể tìm được cô ấy đã là ơn trời ban rồi, những thứ khác tôi không tham. Tập đoàn Phong Khởi là ông cụ Hình đầu tư cho tôi, tôi sẽ trả lại hết. Chờ tôi xử lý xong chuyện này, tôi sẽ đưa Ngọc Minh và bọn nhỏ ra nước ngoài sinh sống, không bao giờ để ý đến quá khứ sai trái ở thành phố Hòa Văn nữa”

Nói xong anh cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng Lục Hào lại cảm thấy thổn thức.

“Cậu và cô Thời coi như viên mãn. Nhưng cậu đã nghĩ kĩ chưa? Bây giờ cậu lấy thân phận là anh của Phong Đình Quân, muốn xuất ngoại cần có hộ chiếu, visa, mấy thứ đó ở đâu ra? Không phải anh cậu đã đi rồi sao… Sao làm lại được?” .

Ánh mắt Phong Đình Quân trùng xuống: “Chuyện gì cũng có cách giải quyết, dao này tôi cũng đang bận rộn vì những chuyện này đấy, và cả chuyện… thực hiện từng mong muốn của cô ấy.”

Anh lấy một cuốn nhật ký to bằng bàn tay ở gần ngực mình ta, vuốt ve nó trong tay, khóe môi cong lên: “Không hổ danh là học nghệ thuật, tư duy rất bay bổng, nhưng ước nguyện này thật khó khăn.”

Vào lúc này, từ xa có một giọng nói quen thuộc: “Tiên sinh?”

Lục Hào quay người lại, nhìn thấy Thời Ngọc Minh đang đứng đó.

“Cô Thời, sao cô lại ở đây?”.

Ánh mắt của Thời Ngọc Minh lướt qua anh ta, nhìn chằm chằm vào người phía sau: “Anh là tiên sinh, hay là Phong Đình Quân?”

Advertisement
';
Advertisement