Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 178: Đứng Trên Vai Của Người Khổng Lồ

“Tiên sinh…”

“Ừ” Thanh âm của tiên sinh nghe có vẻ rất mỏi mệt: “Anh vốn dĩ muốn đứng ở bên dưới đợi em, nhưng có người ngủ say như heo, gọi điện thoại không có người nhận, anh liền tự mình lên đây”

Thời Ngọc Minh sửng sốt một chút, nhanh chóng tìm điện thoại của cô ở trên giường.

Quả nhiên, hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ.

Cô có chút ảo não gãi gãi đầu: “Tiên sinh, xin lỗi, em ngủ say như chết”

Tiên sinh vẫn ôn nhu như cũ, nhưng dùng lực mạnh kéo cô trở lại giam trong lồng ngực anh: “…những năm nay, em đã quá vất vả rồi, em nên có ngủ một giấc thật ngon.”

“Vất vả phải là anh mới đúng, anh phải bận tâm lo lắng nhiều chuyện, lại phải nhọc lòng chỉnh trang nhà em trở về như cũ.

Tiên sinh cười khẽ: “Anh có thể gánh được mối bận tâm này”

“Tiên sinh, anh không cần ngủ sao? Trước đây bố em từng nói, những người thành công, có thể dùng thời gian ngắn nhất để ngủ.

“Ha, vậy anh có nên cảm ơn bố vợ tương lại, khen anh như thế”.

Thời Ngọc Minh đỏ mặt, xuỳ anh một cái, ở trong ngực anh tìm một tư thế thoải mái để nằm xuống: “…bố em đã mất ở trong một âm mưu”

“Anh biết.”

“Em nhất định sẽ khiến cho Trương Huệ và Cố Quân Nhi phải trả giá”

“Chắc chắn rồi, lẽ trời có luân hồi, ở hiền gặp lành, ác giả ác báo, tất cả đều sẽ tới”. “Mấy đứa nhỏ vẫn tốt chứ?”.

“Tốt, vô cùng tốt, Dương đem anh làm trò chơi leo lên vách tường, trèo lên trèo xuống, Minh Nguyệt rất ngoan, đặc biệt rất thích cười, má Phúc nói khẩu vị của con bé dạo này thay đổi rất lớn, mỗi ngày đều muốn uống một bình sữa đầy”

Trong lòng Thời Ngọc Minh thấy ngọt ngào: “Hai đứa nhóc đó có nhớ em không?”

“Đương nhiên rồi, Dương luôn miệng hỏi anh, em đi đâu rồi.”

“Vậy anh nói như thế nào?” Cập nhật tại truyen.one!”

“Anh à, anh nói với thằng bé, siêu nhân anh hùng cũng phải luân phiên, gần đây đến lượt bố nghỉ ngơi, mẹ phải đi cứu thế giới”

“…Dương cũng tin?” “Tin chứ, đương nhiên là tin rồi, thằng bé còn cực kì ngạc nhiên, hoá ra bố và mẹ đều là siêu nhân anh hùng”

Thời Ngọc Minh có thể hình dung ra dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của con trai, không nhịn được mà bật cười: “Đợi con trai lớn lên rồi, xem anh có cảm thấy xấu hổ hay không”

Trong giọng nói của tiên sinh mang theo ý cười: “Chỉ cần em không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.”

“Anh…a!” Thời Ngọc Minh che miệng kinh ngạc nhìn anh: “Tiên sinh, anh học hư rồi, rõ ràng là có thể làm đột nhiên lại công kích bất ngờ”

“Xin lỗi, không nhịn được.”

Trên môi dường như vẫn còn lưu lại độ ẩm của anh, Thời Ngọc Minh dùng tay xoa xoa nhẹ.

Cô và tiên sinh từ khi quen biết, đến khi xác nhận tâm ý của nhau, đến hiện tại, thật ra thời gian chỉ gần có hai tháng.

So với việc ở dây dưa với Phong Vân Đình suốt mười mấy năm, cô và tiên sinh gần như là dùng tốc độ gấp năm lần để hoàn thành quá trình, mà tựa hồ tới độ tuổi hiện tại, tất cả những rung động thời trẻ dường như đã không còn quan trọng nữa.

Trải qua nhiều chuyện như vậy mới phát hiện ra, bình bình thản nhiên, mới là hạnh phúc thật sự.

Thế nhưng, người phía sau hình như không có nghĩ như vậy. Hiện tại đã đến tháng mười, nhưng thành phố Hoà Vân là nơi bốn mùa đều là mùa hè, thời điểm này vẫn nắng nóng kinh người. Hai người dựa vào nhau quá sát, luồng khí thở ra ở sau gáy cô nóng bỏng, càng ngày càng gấp. Cô dường như còn có thể nghe thấy tiếng anh liên tục nuốt nước miếng, còn có sự biến đổi của thân thể.

Cô đã sáu năm chưa từng trải qua loại chuyện này rồi. Mặc dù là trước đây trải qua, cũng chỉ có hai lần, là khi mang thai Dương và Minh Nguyệt.

Trước khi kết hôn, Phong Vân Đình chưa từng động vào cô, sau khi kết hôn, Phong Vân Đình căn bản không muốn chạm vào người cô, Mặc dù nói cô đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi, nhưng kinh nghiệm trải qua loại chuyện này của cô ít đến đáng thương. Bỗng nhiên không khí xung quanh trở nên mập mờ, khiến cho cô có chút bối rối không biết nên làm như thế nào, ngọ nguậy cách xa anh một chút, sốt ruột muốn chuyển chủ đề.

“Cái đó..tiên sinh, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi? Hiện tại trong công ty pháp nhân đã là mẹ em rồi, kể tiếp em nên làm như thế nào…a..”

Tiên sinh cắn một cái trên vai của cô, sức lực không mạnh không nhẹ, có chút nhoi nhói như kim châm.

Cô kinh hô lên một tiếng, bờ vai sợ hãi run run, cuộn mình lại như một con thỏ nhỏ.

“Ngọc Minh, anh là một người đàn ông”

“…em biết, nhưng mà bây giờ không được, phòng của mẹ em cách đây không xa…”

Tiên sinh tức giận nói: “Phòng của mẹ em ở tầng một, trừ phi em ở trong phòng đốt pháo, bằng không với hiệu quả của tường cách ấm đã được tăng thêm mấy lớp, bà ấy căn bản không thể nghe thấy”.

“…tường cách âm dày thêm?”

“Anh anh anh, anh cố ý?”

“Ngã một lần không hơn một chút, dù sao anh cũng xem như là đứng trên vai của người khổng lồ, chuyện Phong Vân Đình không làm được, anh làm được rồi.”

Thời Ngọc Minh vừa thẹn vừa giận: “Chuyện này…anh làm sao lại không biết xấu hổ mà lại coi như vinh quang thế?”

Tiên sinh bất đắc dĩ bật cười: “Được rồi, không đùa em nữa, anh đã nói là sẽ đợi em thì nhất định sẽ chờ đến ngày em tự mình nói lời đồng ý”.

“Tiên sinh…”

“Vừa rồi em nói nên làm chuyện gì? Hôm nay anh đến tìm em, vốn dĩ là cũng để nói chuyện này…………

Thời Ngọc Minh trong nháy mắt liền hiểu được.

“Tôn Bảo ông ta chẳng có năng lực gì, nhưng lại là một người rất hám danh lợi, rất thích khoe khoang, Trương Huệ chẳng phải chính là dựa vào chiều này mà nắm chắc ông ta sao? Loại người như ông ta, ăn mềm không ăn cứng, mạnh bạo với ông ta, ông ta nhất định sẽ một mạch đem hết cổ phần công ty trên danh nghĩa bán hết đi. Hiện tại …….sau này muốn mua lại những cổ phần đó càng khó hơn. Còn không bằng đặt ở trong tay ông ta……..

Thời Ngọc Minh nghe rất chăm chú, liên tục gật đầu: “Nhà họ Thời bây giờ, thực ra là nhà họ Thời trước đây cộng với nhà họ Phong trước đây, từ hai phần này hợp thành. Cổ phần của nhà họ Thời em có một nửa, phần còn lại phân tán trong tay một vài cổ động, cổ phần trong tay bố toàn bộ đã rơi vào tay Tôn Bảo. Mà vốn dĩ sau khi nhà họ Phong xác nhận, tất cả đã ở dưới danh nghĩa Tôn Bảo, nói cách khác, hiện tại ông ta vẫn là cổ đông lớn nhất trong công ty, hơn nữa nắm số cổ phần vượt qua 50%, quyền lực lời nói là tuyệt đối.

Tiên sinh gật đầu: “Không sai, vả lại cũng có thể nói là may mắn khi Tôn Bảo là một người rất đa nghi, ông ta không tin tưởng ai, ngay cả những lời ngon tiếng ngọt của Trương Huệ cũng không thể lừa được một chút cổ phần nào trong tay ông ta. Thứ ông ta cho Trương Huệ, chỉ là tiền, tiền luôn luôn tiêu hết trong một ngày, công ty mới là gà đẻ trứng vàng. Chỉ là lão Tôn Bảo này thật sự là không có một chút đầu óc kinh doanh nào, hai công ty to lớn ở trong tay công ta suốt sáu năm, đem giá trị rút lại chỉ còn một nửa, cũng thật là một nhân tài.”

Thời Ngọc Minh cười lạnh: “Ông ta vốn dĩ không kiên định làm được việc gì, trước tây ông ta sống rất phóng túng, thường xuyên hỏi mẹ em vay tiền để đi đầu tư, mỗi một lần đều thất bại đến lỗ vốn, cuối cùng lại đến hỏi vay. Sau này mẹ em nhìn thấy ông ta tiếp tục như thế cũng không phải là cách, mới bàn bạc với bố em cho ông ta đến công ty làm việc, không ngờ đến lúc này đây lại có thể là dẫn rắn về nhà.

“Bố mẹ em đều là những người lương thiện, Ngọc Minh, anh nói lời này có vẻ tàn khốc, trên thương trường, người lương thiện sẽ luôn luôn chịu thiệt thòi. Con người có thể lương thiện những nhất định phải có tài năng sắc sảo.

“…vâng, em hiểu”

Tiên sinh ôm chặt lấy cô ấy, khẽ thở dài một hơi: “Việc bây giờ em phải làm, chính là dùng năng lực của em đưa công ty có lại được hiệu quả và lợi ích như ban đầu, khiến cho Tôn Bảo thấy được em có bản lĩnh kiếm tiền cho công ty, làm cho ông ta từ từ tín nhiệm em.”

“Vâng, em biết rồi”

“Còn có một chuyện anh muốn nhắc nhở em một chút.” “Ừ, tiên sinh anh nói đi, em đang nghe”.

Tiên sinh lần đầu tiên hung hăng tốn hơi thừa lời: “Giữ khoảng cách với Lục Danh càng xa càng tốt, tên tiểu tử đó gần đây không an phận chút nào, luôn luôn nghĩ cách để anh thấy khó chịu.”

“Anh ta làm sao thế?”

“Hừ”

Tiên sinh học được cái kiêu ngạo khinh người rồi, trực tiếp hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Có điều sang ngày hôm sau lúc gặp Thẩm Như Ý, cô liền biết được đáp án.

“Lục Danh? Haz!” Thẩm Như Ý nói: “Anh ta dạo gần đây giống như là tầu hỏa hập ma vậy, điên cuồng đi tìm trẻ mồ côi trong thành phố Hoa Vân.

Anh trai của anh ta một dạo còn tưởng anh ta là bị cậu từ chôi, chịu đã kích quá lớn, não xảy ra vấn đề rồi.”

“Anh ta thật sự đi thăm dò ư?”

Thẩm Như Ý vừa chọc chọc vở quả chanh theo thói quen, vừa bất đắc dĩ gật đầu: “Ôi, Lục Danh đúng là một tên đầu óc báo thủ. Có điều ngược lại mình cảm thấy, nếu như anh ta thật sự có thể điều tra ra cũng không phải là chuyện xấu, Ngọc Minh à, cậu không tò mò tên thật của tiến sinh là gì sao?

Advertisement
';
Advertisement