Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 179: Vừa Quen Thuộc Vừa Xa Lạ

Thời Ngọc Minh gật gật đầu: “Mình biết anh ấy là tiên sinh là đủ rồi.”

Thẩm Như Ý vỗ vỗ quai hàm: “Nói cũng đúng, Lục Hào kín miệng như bưng, cho dù mình có làm nũng đến loạn cũng khẳng định không lộ ra một lời.”

Thời Ngọc Minh an ủi nói: “Không sao đâu, bây giờ mình hoàn toàn không để ý nữa, cậu không cần phải vì mình mà đi lấy lòng bất cứ kẻ nào. Về phần Lục Hào, mình hi vọng cậu có thể suy xét nội tâm của chính mình, yêu hay không yêu anh ta.”

Vấn đề này tựa hồ làm khó Thẩm Như Ý: “Ngọc Minh, mình không phải là kẻ ngốc, mình biết Lục Hào đối tốt với mình, nhưng anh ấy cho mình được cuộc sống mà mình mong muốn. Đúng vậy, anh ấy đẹp trai, có quyền có thể, trong lòng chỉ anh ấy chỉ có mình, những điều này mình đều biết, nhưng cái mà mình muốn chỉ là tự do”.

Cô nhấc cốc coca trong tay lên, nói: “Giống như cốc coca này, Lục Hào nói cho mình biết, coca không lành mạnh, đối với sức khoẻ không tốt, nhưng mình không nghĩ đến những điều này, mình chỉ muốn một cốc coca”

Những ngày làm bạn với Thẩm Như Ý, cô cũng xem như là hiểu được người chị em này.

Thẩm Như Ý nhiệt tình, trường nghĩa, ngay thẳng, tốt bụng, nhưng cô ấy có sẽ trời sinh là phong cách hiệp nữ, cho dù là hoàng để hay vương gia cũng không có cách nào làm cô ấy dừng lại, cô ấy thuộc loại thích ân oán giang hồ.

“Vậy Hoắc Tuân thì sao? Hai người gần đây còn liên lạc không?”

Thẩm Như Ý lắc lắc đầu: “Đã sớm không còn nữa, đúng rồi, cuối tuần này chính là concert âm nhạc của Hoắc Tuân, lần trước mình có đưa vé cho bọn cậu, cậu đi không?”

Thời Ngọc Minh nói: “Mình có lẽ… không có thời.”

“Cũng đúng, bây giờ cậu nhiều việc, công ty, con cái, haiz, đọc Minh cậu xem, mình sợ tương lai cũng biến thành như vậy, bổ mẹ mình chỉ có một đứa con gái là mình, sau này mình có lẽ cũng phải tiếp nhận công ty nhà mình, nếu như lúc đấy còn có chồng, còn phải chăm sóc con cái nữa…trời ơi! Mình chỉ mới nghĩ tới thôi cũng cảm thấy sụp đổ rồi”

Thời Ngọc Minh chỉ cười không nói.

Chính cô là một kẻ thất bại trong hôn nhân, thật sự là không có lập trường để nói điều gì.

Thẩm Như Ý thở dài, cười hì hì nói: “Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, mình có thể tham quan nhà của cậu không?

Thời Ngọc Minh đứng dậy chỉ đường cho cô ấy: “Đương nhiên rồi”

Hai người cùng đi xuống tầng, chậm rãi đi dọc theo hành lang đến phòng khách, Thẩm Như Ý vừa đi vừa nói: “Đúng thật là, bây giờ các thiết kế lắp đặt đẹp hơn rất nhiều lần trước Trương Huệ tổ chức tiệc sinh nhật, mình vừa mới vào nhà mà cả mông muội. cả người đi, bà ta đây là muốn trang hoàng căn biệt thự này thành kim tự tháp Ai Cập sao? Cả nhà đều là màu vàng, suýt chút nữa làm mắt mình mù loà luôn.”

“Cũng may, bây giờ đã khôi phục lại rồi.”

“Đúng vậy, nhất là bức tranh sơn dầu này, thật sự rất có hàm ý nghệ thuật, mặc dù mình nhìn không hiểu, Ngọc Minh nét vẽ trên bức vẽ này là có ý nghĩ gì?”.

Thời Ngọc Minh nhìn theo tay cô chỉ, chỉ nhìn thấy trên bức tường bên cạnh cầu thang xoay, treo rất nhiều bức tranh sơn dầu với những nét vẽ hỗn tạp chằng chịt, những bức tranh sơn dầu này đều do mẹ cô Tôn Uyển Hà vẽ trước đây, bà ấy là một nghệ sĩ dương cầm, đồng thời cũng thích vẽ tranh, nhưng bức vẽ này đều là tác phẩm của bà trước đây.

Thời Ngọc Minh giải thích: “Đó là một bầu trời sao.”

“Bầu trời sao? Ôi mẹ ơi, mình còn không nhìn ra được, chắc là mình không có năng khiếu nghệ thuật.” Thẩm Như Ý lại nói: “Dòng tiếng anh ở góc dưới bên phải kia…là tên tiếng anh của mẹ cậu sao?”

“Đúng vậy”

Thẩm Như Ý không khỏi cảm thán một tiếng: “Tiên sinh đúng là tiên sinh, những bức hoạ này đã bị bọn người Tôn Bảo gỡ xuống sáu năm trước, không biết là bị đánh mất hay bị huỷ rồi, không ngờ rằng tiên sinh nhanh như vậy có thể đem chúng trở về, hơn nữa vị trí treo tranh cũng nhớ rất rõ ràng, wow, Ngọc Minh, cậu nhớ được vị trí của những bức tranh này sao?”

Thời Ngọc Minh ngây ngốc sửng sốt mất hai giây.

Sau đó trong lòng đột nhiên trầm xuống.

Cô ấy sống ở trong căn nhà mười tám năm, vô số lần đi qua cầu thang xoay kia, nhưng muốn cô đặt những bức hoạ này vào vị trí ban đầu không sai một ly nào, cô không thể làm được.

Tiên sinh nói anh ấy từng đến đây, nhưng từ khi cô bắt đầu biết nhớ, người đến nhà đều là những quản lý cấp cao trong công ty đến tìm bố cô bàn bạc chuyện kinh doanh, nếu là bạn bè của bố mẹ cô, cô phần lớn đều quen biết.

Nhưng người có tuổi tác ngang với tiên sinh, cô hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Cho dù có, ước chừng thi thoảng một hai lần, số lần tuyệt đối không nhiều.

Thẩm Như Ý từ trong đáy lòng khen ngợi: “Quả nhiên là đầu óc của thiên tài không giống với người bình thường”

Buổi chiều Thẩm Như Ý còn có việc khác nên nhanh chóng rời đi.

Thời Ngọc Minh ngồi một mình trong phòng khách quen thuộc, chăm chú nhìn ngắm những bức tranh ở trên tường, có chút đăm chiêu.

“Minh, đang ngây ngốc cái gì thế?”

Tôn Uyển Hà đúng lúc xuống tầng, thấy có một mình ngồi ngây người trong phòng khách qua bao lâu cũng không nói lời nào, có chút lo lắng hỏi cô.

Thời Ngọc Minh chỉ chỉ những bức tranh treo ở trên tường, hỏi: “Mẹ, nhưng bức tranh này, treo đúng ở vị trí trước đây nhà mình treo sao? Có vị trí hay trình tự bị khác đi không?”

Tôn Uyển Hà cười khanh khách: “Hoá ra là con nhìn cái này, thời gian quá lâu rồi, mẹ cũng không nhớ rõ nữa. Minh, thực ra giống hay không giống cũng không quan trọng mà, chỉ cần con hễ nhìn thấy tường treo tranh này liền có cảm giác trở về nhà, vậy là đủ rồi.”

Thời Ngọc Minh cái hiểu cái không.

Tôn Uyển Hà ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Minh, bây giờ con nhìn bức tường tranh này, có cảm giác xa lạ sao?”

“Có một chút, vừa quen thuộc vừa xa lạ”

“Nhưng dù sao nó cũng tồn tại ở trong cuộc sống của con rất lâu rất lâu rồi, cảm giác xa lạ chỉ là nhất thời, nhanh thôi con sẽ thấy quen thuộc với nó.”

Thời Ngọc Minh có chút hiểu ra: “Mẹ, ý của mẹ là.”

“Chàng trai luôn luôn âm thầm giúp đỡ con, nhưng lại không nguyện ý lộ diện ấy, mẹ luôn cảm thấy cậu ấy mang lại cho mẹ một cảm giác thân thuộc, nhưng mẹ trước giờ chưa từng gặp cậu ấy, thực ra chỉ là người xa lạ.” Tôn Uyển Hà nói: “Nhưng chỉ cần con chọn cậu ấy, vậy thì mẹ cũng nguyện ý để hiểu rõ cậu ấy, từ từ đón nhận cậu ấy là người một nhà”

Thời Ngọc Minh thấy vành mắt có chút cay cay: “Mẹ..”

“Thực ra mẹ cũng đoán được, cậu ấy có lẽ là có việc khó nói, vậy nên mới không thể tự mình lộ diện”

Thời Ngọc Minh gật gật đầu: “Thân thế của anh ấy có chút phức tạp, việc cần phải giải quyết rất nhiều, hơn nữa còn có chút lo lắng, mẹ sẽ không đón nhận anh ấy”

“Chỉ cần là người con yêu thích, mẹ sẽ đón nhận cậu ấy”

Thời Ngọc Minh nín khóc mỉm cười: “Mẹ, mẹ có chút nói quá rồi, phải lấy ra một chút khí thế của mẹ vợ nữa.”

Tôn Uyển Hà lại bày tỏ: “Mẹ muốn khí thế làm việc, cũng không thể làm như ăn cơm. Hôm nay mẹ nhìn thấy con vẫn luôn trầm mặc, cũng có thể đoán ra một chút, thân phận của cậu trai này có lẽ không đơn giản. Hiện tại mẹ nói với con những lời này, chính là muốn cho con một viên thuốc an thần, con hãy tự mình lựa chọn lấy, mẹ đều ủng hộ con.”

Thời Ngọc Minh ôm lấy mẹ nũng nịu: “Mẹ, vậy mẹ không lo lắng người con tìm không phải là một chàng trai trẻ mà thực ra là một ông già tóc bạc trắng sao?”

“Không phải vậy chứ”.

“Vì sao? Tin ánh mắt tinh tường của con?”

“Ngược lại cũng không phải…mẹ là cảm thấy được, ông già tóc bạc chí ít sẽ không thể tay không mà chèo lên tầng hai được.”

“Hả?”

Tôn Uyên Hà nhìn chằm chằm con gái: “Chút nữa còn nói với cậu ấy, đi cữa chính vào đi, đừng trèo tường nữa, nguy hiểm lắm. Tới hôm qua mẹ đúng kéo thấy khát nên đi tìm chút nước mới nhìn thấy cậu ấy, buổi tối thông thường mẹ không ra khỏi cữa phòng ngủ, khả năng chạm mặt cậu ấy rất ít.”

Tối qua tiên sinh qua thật đột nhiên xuất hiện sau lưng cố, bây giờ mới nghĩ một chút, cữa phòng ngủ hình như không có bị mở ra, vậy anh ấy thực sự trèo tường leo qua cữa sổ vào sao?”

Cô có chút ảo não, trước đây tại khách dạn Dung Thành anh im hơi lặng tiếng xuất hiện bên cạnh cô vô số lần, làm cho cô luyện thành thói quen, giống như không cảm thấy chỗ nào không đúng vậy”.

Có điều phòng ở khách sạn Dung Thành anh ấy có thể phòng, nhưng trong phòng ngủ của cô không có. Tôn Uyển Hà nhìn thấy mặt con gái đó lên, cười haha vỗ vỗ tay cô: “Không sao, mẹ cũng không phải một người lạc hậu”

“Không phải, mẹ, bọn con không có..”

“Mẹ chính là muốn nhắc nhở con, con mới sinh Minh Nguyệt chưa được bao lâu, thân thể vẫn còn khá yếu, lập tức mang thai thì không thích hợp lắm, vậy nên… chuyện đó.” Tôn Uyển Hà cũng có chút ngượng ngùng, nhanh chóng nhỏ giọng nói: “…nhở kĩ phải có biện pháp.”

Advertisement
';
Advertisement