Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 225: Phong Đình Quân, Mày Thật Đúng Là Không Có Tiền Đồ!

Ngô Mẫn Mẫn cũng sửng sốt một chút.

Ban đầu anh ta vẫn luôn gọi cô là Ngô tiểu thư, hôm nay lại đột nhiên thân mật gọi tên cô như vậy?

Người đàn ông bên cạnh cao lớn anh tuấn, trầm ổn điềm đạm, khuôn mặt toát lên soái khí bức người, trên người thoảng qua mùi nước hoa và hương thuốc lá nhàn nhạt, cao ngạo mà mê hoặc lòng người.

“À…Không có việc gì đích, ngươi vội thôi.”

“Đã chọn được chưa?”

“Vẫn chưa chọn được, đúng rồi, anh còn hút thuốc nữa sao? Trước đây nghe bố tôi nói anh không hút thuốc.”

“Bỏ thuốc được mấy năm, gần nhất công việc có chút bận mải, hút một điếu để lấy lại tinh thần mà thôi, làm cô khó thở sao?”

“Không sao không sao, mùi nước hoa trên người anh…rất dễ chịu. Tôi trước giờ chưa từng biết đàn ông cũng có dùng nước hoa, nhưng không thấy sự yếu điệu nào, chính là rất..thực sự tôn quý”

“Đây là nước hoa Mancera”” Phong Đình Quân giải thích: “Từ trước tới giờ tôi cũng không thích dùng nước hoa nam giới, nhưng loại nước hoa Mancera này là ngoại lệ.”

“Là bởi vì nó có thể át được mùi thuốc lá đúng không?”

Kỳ thật cũng không phải.

Anh đã cai thuốc ba năm trước, tai nạn xe năm đó rất nghiêm trọng, anh gần như đã bước một chân vào quỷ môn quan, thiếu chút nữa liền vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.

Chuyện này vẫn phải cảm ơn chú Hình.

Tất cả có thể cho là định mệnh đi, bố mẹ qua đời, ly hôn với người mình yêu thương chân thành, chú Hình nói, khoảng thời gian anh năm hôn mê với thương tích đầy mình, Thời Ngọc Minh đã tìm đủ băng chứng với sự giúp đỡ của một người bí ẩn để tống Cố Quân Nhi và Trương Huệ vào ngục giam.

Ông nội sức khỏe không được tốt, ông phải về nhà cũ an dưỡng, mấy năm nay sức khỏe của ông ngày càng xấu, không còn lo được nhiều.

Nói cách khác, cho dù ngày hôm đó anh có phơi thây ngoài đường, cũng sẽ không có người đến nhặt xác.

Cuối cùng, người anh nhìn thấy đầu tiên khi tỉnh lại, là chú Hình.

Một người tàn tật đã gần bảy mươi tuổi, ngồi trên xe lăn, luôn trông nom ở bên cạnh anh, nửa bước cũng không chịu rời, mái đầu hoa tiêu đã bạc trắng hết cả, cả người mỏi mệt kiệt quệ không chịu nổi, đến khi ông ấy biết được anh đã thoát khỏi sự nguy hiểm tới mạng sống, rốt cuộc ông ấy cũng không thể chống đỡ được nữa mà hôn mê bất tỉnh rồi phải mất đằng đẵng hai năm mới có thể hồi phục.

Năm anh hai mươi ba tuổi, chỉ có hai bàn tay trắng, nghĩ tới tự sát, được chú Hình cứu sống trở về.

Năm hai mươi chín tuổi, anh lại một lần nữa chỉ còn có hai bàn tay trắng, chú Hình lại cứu anh về từ bàn tay tử thần.

Một lần lại một lần, anh nợ chú Hình hai mạng sống.

Gần đây các triệu chứng căn bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực của anh lại phát tác, anh cũng là trong lúc vô ý phát hiện, mùi hương của loại nước hoa Cactus này có thể giúp anh tự xoa dịu chính mình bình tĩnh hơn.

Vừa mới bước vào cửa, anh liền nhìn thấy người đứng ở góc kia goi điện thoại…là cô ấy.

Cảm xúc dâng trào cuồn cuộn, căn bản không thể kìm chế được Chú Hình nói, sau khi toà án thẩm vấn xong cô ấy liền mang bọn nhỏ rời khỏi thành phố Hoà Vân, liệu có phải là cùng với người “tiên sinh” trong miệng cô ấy cao chay xa bay?

Sau khi sự việc kết thúc, không thể chờ đợi được mà nhanh chóng rời khỏi nơi này, ngay cả đứa con của anh cũng muốn đưa theo cùng.

Rõ ràng mọi chuyện trôi qua đã được ba năm, anh luôn thuyết phục chính mình chấp nhận sự thật, cô ấy đã muốn yêu một người khác, vậy thì thành toàn cho cô. Nhưng vì điều gì mà bây giờ cô lại muốn trở về.

Phong Đình Quân hít một hơi thật sâu, mùi hương thảo mộc nhàn nhạt thấm vào cơ thể vốn dĩ dường như có một loại ma thuật thần kỳ, nhưng lúc này tâm trạng của anh lại không thể nào ổn định được.

Anh buộc bản thân mình không nhìn cô, mắt anh không nhìn thấy nhưng thính giác của anh lại nhạy đến mức nực cười. Tiếng cô đi qua đi lại, tiếng nói chuyện của cô với người khác và thậm chí cả tiếng cô hít thở, anh đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Phong Đình Quân cười lạnh một tiếng, lắc lắc đầu, Phong Đình Quân, mày thật đúng là không tiền đồ.

“Anh Phong..” Ngô Mẫn Mẫn thấy anh một hồi lâu cũng không nói lời nào, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô khiến cho cô vừa ngượng ngùng vừa mừng thầm, liền xấu hổ kêu lên: “Anh đừng nhìn tôi như vậy”

Phong Đình Quân như vừa mới tỉnh cơn mộng.

Anh vốn dĩ chính là muốn tránh người phụ nữ kia, không cố ý chăm chú nhìn cái gì cả, nhưng tâm mắt bâng quơ lại rơi trên người Ngô Mẫn Mẫn.

Một khi đã như vậy, anh cũng không nghĩ tới giải thích gì những cũng đã có người đàn ông khác, vậy dựa vào cái gì mà bản thân anh không thể?

Huống chỉ Ngô Mẫn Mẫn là anh tự mình lựa chọn, về mọi phương diện đều rất thích hợp…một người vợ sắp cưới thật sự.

Anh nhu hoà nở nụ cười: “Đôi khuyên tai của cô rất đẹp”

Gương mặt của Ngô Mẫn Mẫn càng đỏ hơn: “Thật sao? Tôi thuận tiện mua được đôi khuyên tai này ở ven đường. Rất rẻ.

Chỉ ba mươi nghìn”

“Lúc mua đồ không cần quan tâm đến nó đắt hay rẻ. Thứ phù hợp với chính mình mới là thứ tốt nhất. Đôi bông tai này rất hợp với cô”

Ngô Mẫn Mẫn nhất thời có chút sửng sốt.

Cô ta đời này cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày chính mình có thể gả cho người đàn ông như Phong Đình Quân.

Trước đây đã gặp mặt mấy lần, nói là xem mắt, nhưng chính cô cũng nhìn ra được, Phong Đình Quân không thích bản thân cô chút nào, chỉ là xem cô ấy như một người thích hợp để chọn lựa Nhưng hôm nay…

Ánh mắt và giọng nói của anh ấy có vẻ hơi khác.

Nhịp tim của Ngô Mẫn Mẫn đập rất nhanh, cô ta dùng hai tay nén chặt tim mình lại, mắt nhìn vào bộ váy cưới : “Cảm ơn…”

“Cảm ơn vì cái gì ? “Ánh mắt của Phong Đình Quân quét qua váy cưới của cô: “Cô chọn được váy cưới chưa? “

Ngô Mẫn Mẫn lắc đầu: “Vẫn chưa, tôi không biết chọn cái nào. Anh có thể chọn giúp tôi không? “

Phong Đình Quân gật gật đầu, hướng cách đó không xa đi tới, thấy những hàng váy cưới được treo ngay ngắn trên giá treo, làm hoa cả mắt.

Nhưng rất nhanh chóng mắt anh nhìn chằm chăm vào một chiếc trong số đó: “Cái này đi, lấy ra xem xem”

Ngô Mẫn Mẫn bước tới nhìn chiếc váy. Người phục vụ lấy chiếc váy mà Phong Đình Vân chọn ra, ánh mắt cô đầy ngạc nhiên: “…thật là đẹp”

Chiếc váy cưới màu trắng ngọc trai được thêu những bông.

hoa đỏ tươi., mở rộng từ eo đến toàn bộ váy, từ dày đặc đến thưa thớt, nhìn từ xa, toàn bộ váy giống như thác nước nghiêng mình xuống, vô số cánh hoa theo thác nước chảy xuống, vẻ đẹp đến ngạt thở.

“Vậy thì tôi sẽ thử xem?”

“ừ”

Nhân viên cửa hàng có chút khó xử: “…thật xin lỗi cô Ngô, số đo của chiếc váy này có thể không vừa với cô”

“Không có size với số đo của tôi sao?”

“Thật không may, hôm qua lại có một cặp đôi cũng chọn mẫu váy cưới này, đã mua chiếc váy size đó rồi.Hiện tại chiếc váy size này cô mặc lên có lẽ sẽ không vừa.”

Ngô Mẫn Mãn cực kì thích chiếc váy này, nhưng chính cô cũng nhìn ra. Chiếc váy này lớn hơn một size so với cô, cô còn cao chưa đến 1m6, váy này mặc trên người cô chắc chắn sẽ giống như một cây chổi lau nhà.

“…,không thể nhờ thợ sửa qua một chút sao?”

“Sửa thì có thể sửa được, nhưng hôn lễ của cô là vào cuối tuần này phải không? Sửa váy cưới phải mất ít nhất một tuần, nên chắc hản không thể kịp được.”

Ngô Mẫn Mẫn có chút thất vọng, miễn cưỡng đưa tay chạm vào những cánh hoa rực rỡ trên váy, ánh mắt không giấu được vẻ tiếc nuối.

“Sửa đi. ” Phong Đình Quân giải quyết dứt khoát: “Hôn lễ có thể lùi lại một chút, vợ sắp cưới của tôi thích chiếc váy này, vậy thì phải là chiếc này, hiện tại sửa luôn, mau chóng một chút”

Anh lên tiếng, nhân viên cửa hàng cũng không nói gì nữa, gật đầu đồng ý: “Được rồi, vậy bây giờ tôi lập tức đi sắp xếp.”

“Có thể xem một chút dáng váy khi mặc lên không?” Ngô Mẫn Mẫn nói: “Có người mẫu nào thử mặc lên, để tôi xem xem? Nếu không hợp với tôi, thì chọn một chiếc khác, như vậy hôn lễ cũng không cần hoãn lại “

Nhân viên cửa hàng quét mắt một vòng xung quanh cửa hàng, đột nhiên vui vẻ đến kinh ngạc: “Cô Ngô, chỉ bằng nhờ.

bạn cô đến mặc thử giúp cô đi? Nhân viên cửa hàng chúng tôi cũng không mặc được cỡ váy này, chiếc váy này có vẻ rất vừa với bạn cô, mặc lên đảm bảo tôn được dáng”

Ánh mắt Phong Đình Quân hướng theo tay nữ nhân viên chỉ, vừa vặn nhìn thấy Thời Ngọc Minh giúp một cô gái trẻ chậm rãi đi về phía khu vực phòng nghỉ.

Đôi mắt sắc bén của anh nheo lại, người đó…không phải là cô thư ký mà anh mới tuyển sáng nay sao?

Trần Quân Ninh cũng nhìn thấy anh, sợ tới mức rụt cổ lại trong nháy mắt, vừa gượng cười vừa nói: “Tổng giám đốc Phong, anh tới rồi sao.”

Phong Đình Quân nhìn nhìn của chân của cô, nhíu mi: “Chân của cô làm sao vậy?”

“À! Chỉ là bị treo một chút thôi, không đáng lo, tôi nghỉ ngơi một chút đã tốt hơn rồi, sẽ không chậm trễ công việc! Tôi cam đoan!”

Phong Đình Quân từ chối cho ý kiến, ánh mắt trâm mặc chăm chú rơi vào người Thời Ngọc Minh đang đứng bên cạnh Trần Quân Ninh, nhìn không ra vui mừng hay tức giận.

Trần Quân Ninh nhanh chóng giải thích: “Tổng giám đốc Phong, chị gái này là một người rất tốt, giúp tôi lái xe đưa cô Ngô tới đây”

“Lái xe?” Anh nhíu mày: “Cô ấy từ khi nào lại biết lái xe 2”

Thời Ngọc Minh nhắm chặt mắt lại.

€ô ngàn tính vạn tính, vẫn không thể tránh thoát được Phong Đình Quân.

Cũng thật buồn cười, lúc vừa mới nhìn thấy anh ta tới, cô còn tưởng rằng tiên sinh đã trở lại.

Nhưng nghe anh ta cùng với Ngô Mẫn Mẫn nói chuyện tình cảm ân ân ái ái, giống như là hất một gáo nước lanh khiến cô tỉnh táo lại.

..tiên sinh của cô, đã chết từ hơn ba năm trước, trên đoạn đường đi tới sân bay.

Cả đời này anh ấy đều ẩn mình trong bóng tối, thậm chí là chết đi, cũng không có một đám tang.

Chỉ có một cuộc điện thoại đau khổ của Thẩm Như Ý: “Ngọc Minh, đừng khóc, Lục Hào đã sắp xếp giải quyết xong rồi, cậu…nén đau thương đi”

Advertisement
';
Advertisement