Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 226: Anh Đang Ghen Với Anh Ấy

Hồi ức trôi theo dòng suy nghĩ, trái tim cô bỗng nhiên đau đớn thắt lại.

“AI Đau quá..” Trần Quân Ninh đau đớn kêu lên một tiếng.

Thời Ngọc Minh như vừa mới tỉnh cơn mộng, vội vàng buông lỏng lực trên tay: “Xin lỗi, tôi vừa mới…thất lễ rồi”

“À, không sao đâu, không sao đâi rần Quân Ninh xuýt xoa một chút vì đau rồi khoát tay lia lịa: “Cái đó… chị gái, chị và tổng giám đốc Phong, có phải có quen biết từ trước hay không?”

“Em không phải là có ý muốn hỏi chuyện riêng tư của hai người đâu, chị cứ coi như em chưa nói gì nhá…”

“Quen biết. ” Thời Ngọc Minh gật đầu thừa nhận: “Xem như là họ hàng khi xưa đi”

Họ hàng.

Phong Đình Quân bật cười thành tiếng.

Lúc cô nói là hai người quen biết nhau, anh còn muốn chờ nghe cô giải thích thế nào quan hệ giữa bọn họ.

Họ hàng?

Cũng chịu thua khi cô ấy nghĩ ra được.

Lại còn là họ hàng khi xưa “À, thì ra là như thế” Trân Quân Ninh thở phào một cái: “Chẳng trách hôm nay chị đồng ý giúp em, cũng là bởi vì tổng giám đốc Phong đúng không? À đúng rồi chị, tổng giám đốc Phong cuối tuần này kết hôn, chị đã nhận được thiệp mời đến dự đám cưới chưa vậy?”

“Khụ khụ!” Phong Đình Quân nhíu mày nhẹ ho hai tiếng, Trần Quân Ninh lập tức hiểu ý, nhanh chóng ngậm miệng.

Ngô Mẫn Mẫn lúc này cũng thở phào một cái, thì ra là họ hàng.

€ó điều đem ảnh chụp họ hàng để trong ví tiền lúc nào cũng mang theo bên người, cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng cũng không thể nói chính xác được, cô hoàn toàn không biết gì cả về lối sống ở chốn hào môn, phải chăng đó là cách mà những người có tiền chung sống với nhau?

Nhưng nếu đã là họ hàng vậy thì chính là người nhà chồng rồi.

Bất luận nói thế nào, cô cũng phải chúng sống hoà thuận với người phụ nữ xinh đẹp này mới được.

Ngô Mẫn Mẫn có chút hối hận vì chính mình vừa rồi ở trong khách sạn làm khó cô thư kí kia, đều tất cả đều bị người nhà chồng tương lai thấy được rồi!

€ô liền cười lên ngữ khí cũng tốt hơn rất nhiều: “…xin chào, lúc trước tôi không biết cô là họ hàng thân thích, về sau chúng ta chính là người một nhà rồi, xin hỏi tôi nên xưng hô như thế nào với cô?”

Thời Ngọc Minh không muốn nói chuyện nhiều: “Tôi họ Thời”

“Vậy xét về vai vế thì cô…”

“Ngang hàng”

“Vậy được, thế em gọi chị là chị Thời, có được không?”

“Tuỳ cô thôi”

Ngô Mẫn Mẫn thấy cô có vẻ hiền hoà dễ nói chuyện, nên không đem chuyện vừa rồi cô nhớ ra nói cho Phong Đình Quân, trong lòng tạm thời buông xuống, sau đó đi tới bên cạnh trìu mến cầm lấy tay Thời Ngọc Minh, thân thiết nói: “Chị Thời, chị giúp em thử xem một bộ áo cưới này được không? Dáng người chị đẹp như thế này, nhất định mặc lên sẽ rất xinh”

Thời Ngọc Minh có chút lúng túng rút cánh tay của mình lại: “Đây là áo cưới trong hôn lễ của cô, tôi mặc thử e là không thích hợp, chờ sửa lại vừa rồi cô mặc thử cũng được mà.”

“cũng đúng, chị Thời chị nói rất có lý”

Cách đó không xa Phong Đình Quân hừ lạnh một tiếng: “Nếu đã là họ hàng thân quen, chỉ là giúp vợ sắp cưới của tôi mặc thử đồ một chút liền không vui như vậy sao?”

Thời Ngọc Minh nhất thời không biết rõ anh ta muốn làm gì, khẽ cau mày nói: “Là họ hàng thì có việc gì cần giúp liền phải giúp sao?”

“Người nhà gọi một tiếng chị, em ngại ngùng sao?”

Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, gắng sức đem lửa giận trong lồng ngực đè xuống.

€ô thực sự là có bệnh rồi, vừa nãy sao có thể nhận nhầm Phong Đình Quân thành tiên sinh được. Tiên sinh ôn nhu như vậy, làm sao lại có thể giống anh ta bây giờ?

“Gọi là chị thì nhất định phải đáp ứng mọi yêu cầu hay sao? Tổng giám đốc Phong anh có phải quá mức độc đoán rồi hay không?”

“Tôi vẫn luôn độc đoán, không phải em rất rõ ràng sao?”

“Tôi quá mệt mỏi để nói chuyện với anh”

Thời Ngọc Minh đặt chiếc chìa khoá xe vào tay Trân Quân Bây giờ đã có tài xế nam, các cô từ từ xem, tôi có việc đi trước.”

“Đợi đã…” Phong Đình Quân đứng dậy, đi nhanh tới ngăn cản cô: “Không phải em với tiên sinh của em cùng nhau ra nước ngoài sao? Lần này trở về để làm gì?”

Thời Ngọc Minh giương mắt nhìn anh: “Không liên quan gì tới anh”

“Đương nhiên có liên quan tới tôi, tôi muốn gặp con, tôi có quyền gặp con, ba năm qua tôi chưa từng được nhìn thấy đứa bé, điều này không công bằng”

để ngày khác đi, tôi thật sự có chuyệt Ngày khác là ngày nào?” Phong Đình Quân hùng hổ dọa ngư: hời Ngọc Minh, em như vậy chính là không muốn nhìn thấy tôi, rất nóng lòng muốn rời đi? Tôi nói tôi muốn gặp con!”

Thời Ngọc Minh bất đắc dĩ thở dài: “…ngày mai, ngày mai được không? Bây giờ tôi phải đi bệnh viện một chuyến”

Khuôn mặt Phong Đình Quân lúc đó mới dần dãn ra: ..bệnh của em…”

“Không phải tôi, tôi không sao”

Rõ ràng anh thở phào một hơi, có điều ngay sau đó lại khẩn trương lên: “Con bị bệnh sao? Là Dương hay Minh Nguyệt?”

“Đều không phải”

“Vậy là..” Phong Đình Quân trong lòng có dự đoán, sắc mặt dần dần trầm xuống: “Là đứa con của em và tiên sinh kia phải không?”

“Tôi đối với con cũng là yêu thương một trăm phần trăm!”

Thời Ngọc Minh cất giọng nói: “Lúc đứa bé còn nhỏ, lúc đứa bé đi học, lúc đứa bé cần anh, anh ở đâu? Bây giờ anh lại xuất hiện nói là yêu con? Những ngày đó chính là tiên sinh thay anh làm tròn trách nhiệm của một người cha, anh ấy tìm trường học cho Dương, đưa thằng bé tới cửa hàng mua cho nó Iron Man mà nó thích nhất, lúc Minh Nguyệt khóc cũng là anh ấy ôm con bé dỗ nó ngủ, anh thì sao? Anh ở đâu?”

Các bạn vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra nhiều chương nhé!

Tôi không muốn cãi nhau ầm ï với anh, nhất là ở nơi công cộng, lại còn có vợ sắp cưới của anh ở trước mặt.

Hơn ba năm trước, anh nói với tôi, anh cũng tìm được người phụ nữ anh muốn bảo vệ cả đời, tôi là thật lòng thật dạ chúc phúc cho anh, thế nhưng bây giờ anh đang làm gì? Bắt tôi thử váy cưới giúp vợ sắp cưới của anh? Phong Đình Quân, anh coi tôi là gì?”

“Tôi…

Thời Ngọc Minh lau mặt, căn răng quật cường: “Con chắc chắn phải ở với tôi, không có thương lượng”

Phong Đình Quan: “…một người đàn ông nguyện ý đối xử tốt với con người khác ư? Tôi không tin”

“Tùy anh”

“Huống chỉ bây giờ anh ta với em đã có con, làm sao đối xử tốt với các con tôi tốt như trước, không được, tôi vẫn là không yên lòng”

Thời Ngọc Minh nhắm chặt hai mắt lại: “Anh yên tâm đi, tiên sinh anh ấy…”

“Có phải là em muốn nói, anh ta không phải loại người như: vậy? Thời Ngọc Minh, em thật đúng là bị anh ta làm cho mụ mị đầu óc! Ai cũng sẽ yêu thương nhất con ruột của chính mình, đây là bản tính con người, anh ta nói thật dễ nghe, thế nhưng là…

“…anh ấy đã mất rồi”

Phong Đình Quân trong lúc đó sửng sốt.

“Sau đó tôi cũng không kết hôn với người khác, anh không cần lo lắng có người đối xử tệ bạc với Dương và Minh Nguyệt, bây giờ…Yên tâm rồi chứ?”

Sắc mặt Phong Đình Quân hơi trắng bệch: “…mất rồi?”

Thời Ngọc Minh ngẩng đầu, nhìn về phía anh. Cơn đau tim trở nên dữ dội hơn và cô gần như không thể thở nổi.

Lần này cô trở về, tự bản thân đã chuẩn bị thật tốt, gắng hết sức không để cô và Phong Đình Quân gặp mặt.

Bởi vì cô sợ nhìn thấy gương mặt này, chính cô thật sự sẽ chịu không nổi.

Thành phố Hoà Vân đối với cô mà nói, thật là bát tự không hợp.

Rất rất nhiều đau đớn chồng chất ở trên mảnh đất này, chỉ là thuận tay giúp đỡ người khác, cũng có thể gặp phải người mà cả đời mình không muốn gặp lại nhất.

Thế nhưng là hết lần này tới lần khác…người tương thích hiến tặng trước đó lại là người của thành phố Hoà Vân, cô không thể không trở lại, nhưng khi cô trở về rồi người đó lại không muốn hiến tặng nữa.

Ông trời thật sự đặc biệt thích trêu ngươi cô.

Mỗi lần khi cô cảm thấy tràn đầy hi vọng với tương lai thì phía trước chờ cô mãi mãi chỉ là vách đá vạn trượng.

Sắc mặt Phong Đình Quân cũng khó coi: “Đứa bé kia…ý tôi nói là đứa bé sau của em, đã bị mắc bệnh gì?”

“Bệnh gan”

“Rất nghiêm trọng?”

“Bệnh bẩm sinh, không thể chữa khỏi, phải ghép gan”

“Tìm được người hiến tặng rồi?”

“Vốn dĩ là đã tìm được, là một học sinh trung học của thành phố Vân Hoà, nhưng mà hôm nay bác sĩ nói cho tôi biết, người đó không hiến tặng nữa”

Phong Đình Quân nặng nề thở ra một hơi: “Bệnh gan bẩm sinh? Là di truyền sao? Có phải bố đứa bé cũng bị bệnh về gan không?”

Thời Ngọc Minh läc đầu: “Hình như là không có, cụ thể tôi cũng không rõ lắm”

“Không phải em rất yêu tiên sinh đó sao, vậy mà anh ấy có bị bệnh gan hay không em cũng không biết?”

Thời Ngọc Minh không thể nhịn được nữa, cô gắn từng chữ một: “Phong Đình Quân, mỗi lần đề cập tới tiên sinh anh cũng mang bộ dạng hùng hổ doạ người đó, anh như vậy sẽ làm cho tôi hiểu lầm…anh đang ghen ty với anh ấy”

Advertisement
';
Advertisement