Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 292

 

Đèn đã bị anh tắt đi rồi.

 

Toàn bộ thế giới đột nhiên chìm vào trong bóng tối, Thời Ngọc Minh nhất thời cảm thấy bối rối hoảng loạn: “Phong Đình Quân?”

 

“Ừm?”

 

Âm thanh không xa.

 

Trầm thấp, lại có giọng khàn khàn.

 

“Tiên sinh gọi em là gì?”

 

“.Ngọc Minh”

 

“Được rồi, Ngọc Minh” Khi nói câu này, giọng nói cứ ở bên tai.

 

Anh ngồi xuống đẳng sau lưng cô, chiếc giường mềm mại đột nhiên thũng xuống thành một mảng lớn.

 

“Ngọc Minh, lại đây”

 

Kí ức dường như lại về vào cái đêm mà cô và tiên sinh gặp nhau lần đầu ở khách sạn Dung Thành, trái tim của Thời Ngọc Minh dường như bị lỡ nhịp.

 

“Anh… anh nói cái gì cơ?”

 

“Tôi nói, lại đây.”

 

Cảnh tượng như vậy, buổi đêm đen kịt như vậy, âm thanh như vậy.

 

Cô cảm thấy trái tim của mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nhanh chóng.

 

Cô không nhúc nhích, nhưng mà lại nghe thấy những người ở phía sau tiếp tục nói: “Ngọc Minh, đêm nay ở lại đây, được không?”

 

“Nhưng mà tôi…”

 

“Em yên tâm đi, tôi sẽ không chạm vào em, tôi cũng không phải là người thích kiểu khoái cảm ngắn hạn”

 

Cô nhịn không muốn khóc lớn, che miệng lại, cũng mặc kệ anh có thể nhìn thấy trong bóng tối, điên cuồng gật đầu: “…

 

Được, tôi ở lại, tôi ở lại”

 

“Tôi đã luôn luôn không thể ngủ ngon” Anh nói: “Thuốc.

 

ngủ nào cũng đều không có tác dụng, tôi chỉ muốn ngửi thấy hơi thở của em, ngủ ngon một giấc: “Được, đều được”

 

“Thật đáng tiếc” Anh quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Đêm hôm nay mưa lớn quá, không thể nhìn thấy bầu trời đầy sao tuyệt đẹp, anh rất muốn nhìn thấy những vì sao, cùng với em”

 

Nước mắt của Thời Ngọc Minh đã chực tuôn trào ra, cô cố gắng để giọng nói của bản thân mình bình thường lại một chút: “Sẽ có những ngày nắng, sẽ có thôi, tôi đi tra dự báo thời tiết, tôi sẽ đi kiểm tra ngay bây giờ…”

 

“Không cần kiểm tra đâu, em nói đúng đó, luôn có những ngày nắng. Chỉ cần tôi luôn luôn đợi, luôn có thể đợi đến một ngày nắng, cũng luôn luôn có thể đợi được em”

 

Bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi lách tách, dường như vẫn chưa tạnh hẳn.

 

Rầm đùng đoàng…

 

Lần này sấm sét càng to lớn hơn lần trước, chấn động làm con người sợ hãi.

 

Một tia sáng chói lóa như ban ngày vụt qua, soi rõ nửa khuôn mặt anh.

 

Thời Ngọc Minh cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của anh lúc này… trên đôi môi anh… nở nụ cười nhẹ, cùng với ánh mắt dịu dàng, nhìn đến nơi cô một cách yên bình, dường như có ngàn lời không thể nào nói ra được.

 

Tất cả những điều này, ngoại trừ việc đêm hôm nay không có ánh sáng của những ngôi sao, thì đều giống hệt như đêm hôm đó.

 

Thời Ngọc Minh không thể không thì thầm: “…Tiên sinh”

 

Có một lúc dừng lại khoảng hai giây.

 

Nghe giọng nói trầm và khàn khàn của anh: “Ngọc Minh, tôi đây”

 

“Đừng khóc, nhìn thấy tôi không vui sao?”

 

Cô điên cuồng gật đầu lia lịa: “Vui lắm, thật sự rất vui, có chuyện gì vui hơn khi được nhìn thấy anh…”

 

Nhưng mà càng nói, càng khóc dữ dội hơn, rồi đến cuối cùng, cô dường như đến một câu nói hoàn chỉnh cũng đã không thể nói ra được.

 

Cho đến khi một vòng tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, anh đặt nhẹ một nụ hôn ướt át lên mái tóc của cô, nhẹ nhàng như mọi khi: “Nếu như em vui, thì đừng khóc nữa, được không nào? Anh biết em đã chịu nhiều ấm ức, anh đều biết hết”

 

Trên người anh, có mùi sữa tắm thoang thoảng.

 

Mùi cam quýt.

 

Rất giống với loại nước hoa Mancera.

 

“Đừng khóc nữa, chuyện công ty của em, cứ giao cho anh giải quyết. Về phần Tôn Bảo, cũng để anh xử lý. Em nghỉ ngơi cho tốt đi, ngủ một giấc thật ngon, được không?”

 

“Tiên sinh…”

 

Lần này, anh không dừng lại một khoảnh khắc nào, nhanh chóng đáp ứng: “Ừm, anh đây, em muốn nói với anh cái gì?”

 

“Em, em nghĩ, cứu Tiên Thúy…”

 

“Anh biết, ngày mai chúng ta đi tìm Tôn Bảo, cho dù là trói thì anh cũng sẽ phải trói được ông ta đưa đi bệnh viện, chúng ta sẽ cùng nhau đi đến bệnh viện phối hợp.”

 

Cô từ trong vòng tay anh ngẩng đầu lên, dùng hai tay cẩn thận từng chút một chạm vào khuôn mặt anh: “Em…”

 

“Đừng khóc nữa, Ngọc Minh, ngoan, đừng khóc.”

 

“Em… tiên sinh, em muốn nói với anh một chuyện”

 

“Ừm, em nói đi, anh đang nghe đây”

 

“Em… Thời Ngọc Minh ôm chặt lấy cổ anh, như là ôm hết toàn bộ hy vọng: “Em… anh… anh đã từng có một đứa con.”

 

Các cơ ngực đang ôm lấy cô thắt lại ngay lập tức.

 

“Em nói cái gì?”

 

“Em nói, chúng ta đã từng có một đứa con.” Cô cắn môi, ngẩng cao đầu hết sức, nhìn anh một cách tha thiết: “Em, em vừa định cư ở nước ngoài, thì liền nhận được tin về cái chết của anh. Em đã ngất đi, rồi được đưa đến bệnh viện, nhưng mà… nhưng mà… “

Advertisement
';
Advertisement