Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 293

Trong đêm đen, yết hầu của anh cứ lăn lộn xộn, hô hấp cũng dần dần trở nên hỗn loạn.

“Nhưng mà con bé vẫn rời đi” Thời Ngọc Minh nói: “Con bé đã được năm tháng tuổi, đã thành hình rồi, bác sĩ nói rằng, đó là một bé gái.”

Không biết là tại vì sao, Phong Đình Quân cảm giác dường như có một nhát búa đâm vào tim, như đập nát đến chảy máu vào trái tim anh, cơn đau đó rõ ràng còn dữ dội hơn cả cơn đau trên cánh tay, cả người bắt đầu run lên bần bật.

Thời Ngọc Minh dường như rơi vào trong cảm xúc của chính mình: “… Em đã đưa con bé trở lại, nhưng mà em không muốn để con bé một mình cô đơn, vì vậy em đã chôn con bé ở trên đỉnh núi Vân Đài.”

“Là ngày hôm đó em và Lục danh đến núi Vân Đài đúng không?”

Ừm, em đã ở lại với con bé một lúc, em nói với con bé răng, anh đưa em đến nơi đây để ngắm những vì sao, cũng để ngắm mặt trời mọc, đây là nơi gần bầu trời nhất. Có rất nhiều ngôi sao trên bầu trời, đều là mẹ, em sẽ ở bên con bé, mãi mãi ở bên con bé… “

Hóa ra là như vậy.

Chẳng trách ngày hôm đó trời mưa to như vậy mà cô vẫn không muốn xuống núi, cuối cùng đã bị ướt sũng.

Hóa ra là như thế này…

“Tiên Thúy… Thời Ngọc Minh vùi mặt vào trước ngực của anh, co rúm lại, nói ngắt quãng: “Ngày mà đứa con của chúng ta ra đi, cũng là ngày Tiên Thúy được sinh ra… Tiên sinh, tại sao ông trời lại có thể không công bằng như thế? Con bé là một đứa con ngoan như vậy, vậy mà lại có cặp bố mẹ vô trách nhiệm như vậy? Nhưng mà em đã hi vọng bao nhiêu là em có thể hạ sinh được con bé, vậy mà em lại không thể giữ con bé ở lại… Tiên sinh, em không giữ được con bé, em hết cách rồi, em còn quỳ xuống van xin bác sĩ cứu con bé, em van xin thượng đế, em van xin ông trời, van xin trời phật, thậm chí còn van xin cả ác ma quái vật, em cầu xin đủ mọi thứ, nhưng mà em vẫn không thể giữ lại con bé được!”

Phong Đình Quân thêm chút sức lực, ôm chặt lấy cô.

Rõ ràng đứa con đó là của tiên sinh, nhưng mà tại sao tim của anh cũng đau như bị lưỡi dao sắc cứa vào.

Đau đến mức đã hoàn toàn quên đi hẳn vết thương ở cánh tay, quên mất… bản thân căn bản không phải là tiên sinh.

Người phụ nữ đang khóc ở trong vòng tay hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh và tự tại, khóc đến dường như bản thân sắp tan chảy ra, tan chảy ra thành như những giọt nước mắt.

Phong Đình Quân bế cô lên rồi ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi của mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Khóc đi, khóc sẽ thoải mái hơn”

“Tiên sinh…” Giọng nói của cô đã khàn khàn.

“Anh đây, anh vẫn luôn ở đây”

“Tiên Thúy…”

Anh ôm chặt lấy cô, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn nước: “Anh hiểu rồi, anh hiểu tại vì sao em lại cố gắng để cứu cô bé đến như vậy rồi, Em yên tâm đi, sau này cô bé chính là con gái của chúng ta, anh sẽ cố gắng dùng tất cả những gì mình có để cứu con bé.”

Rầm đùng đoàng…

Lại có một tiếng sấm khác.

Cơn mưa vào đêm hôm nay giống như những giọt nước mắt của cô, không bao giờ có thể dứt được.

Phong Đình Quân ôm cô như thế này, đợi đến khi cô khóc.

đến mệt lả đi, cuối cùng cô cũng thiếp đi trong vòng tay của anh.

Anh bước đi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đắp chăn bông cho cô.

Và chính bản thân anh, đang nằm phía sau lưng cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía đăng sau, ngửi mùi hương của hoa nhài dễ chịu trên tóc cô.

Anh mơ thấy đỉnh núi Vân Đài.

Đêm hôm đó, những vì sao trên bầu trời thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện, tỏa sáng lung linh.

Lúc mặt trời mọc, một mặt trời màu đỏ rực như máu mọc: lên ở phía chân trời, giống như một quả trứng vịt ướp muối, hiện vàng lên và sáng loáng.

Trên đỉnh núi, còn có một cây đa to, rễ cây rủ xuống thân cây.

Dưới gốc cây, có chiếc Augusta MV800 màu đen quen thuộc đậu ở đó.

“Bác sĩ, tối hôm qua tôi ngủ được rồi”

Nữ bác sĩ trung niên vẫn có chút mơ hồ: “Anh Phong, bây giờ mới năm giờ sáng.”

“Tôi biết, nhưng mà thực sự đêm hôm qua tôi đã ngủ thiếp đi, ngủ một cách tự nhiên mà không cần uống thuốc ngủ.”

Advertisement
';
Advertisement