Hoàng thượng nổi trận lôi đình.
Nghe nói trong Dưỡng Tâm Điện, người đã nổi cơn thịnh nộ, ném vỡ hết cái chén này đến cái chén khác.
Các cung nhân hầu hạ bên cạnh đều sợ hãi run rẩy, không ai dám tiến lại gần.
Những cung nữ nhanh nhạy liền vội vàng chạy đến cung Vĩnh Thọ tìm ta, hy vọng ta có thể giúp khuyên giải Hoàng thượng.
Khi ta vừa đến trước cửa Dưỡng Tâm Điện, đã nghe thấy tiếng lòng đau xót của Hoàng thượng vang lên:
“Sao trẫm lại đi đập vỡ chén trà chứ?!
“Mấy trăm năm sau, những cái này đều là đồ cổ vô giá mà!”
“Chẳng lẽ trẫm ở trong xã hội phong kiến lâu quá rồi, tư tưởng tiểu địa chủ cũng lây sang trẫm rồi sao, hu hu hu…”
Bước chân ta dừng lại, không biết nên phản ứng ra sao.
… Cảnh tượng mà các cung nhân miêu tả, Hoàng thượng nổi giận bừng bừng kia, sao chẳng giống với hiện thực chút nào!
Người còn có thời gian lo nghĩ về những chiếc chén trà nữa chứ!
Tiếng lòng của Hoàng thượng lần này thực sự làm ta bất ngờ.
Hậu cung này, không chỉ có mẫu quý nhờ con, mà còn có con quý nhờ mẫu.
Nhưng giờ đây, trong hậu cung, Trung cung không có con.
Trong số các phi tần địa vị cao, chỉ có Quý phi là người sinh ra hoàng trưởng tử.
Dù hoàng trưởng tử tuổi còn nhỏ, nhưng triều đình và dân chúng từ lâu đã mặc nhiên cho rằng tương lai cậu bé sẽ kế thừa ngôi báu.
Nhưng giờ đây, Quý phi đột ngột qua đời, chắc chắn sẽ gây ra sóng gió trong triều.
Và vấn đề quan trọng lúc này, ai sẽ là người nuôi dưỡng hoàng trưởng tử trong hậu cung?
“Muội muội đến sớm thật đấy.”
Một giọng nói nhẹ nhàng, đoan trang vang lên sau lưng ta.
Ta quay lại, nhận ra người đến, lập tức hành lễ:
“Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi, đứng lên nào.”
Hoàng hậu kéo tay ta đứng dậy.
Lúc này trời đã vào đầu hạ, không khí còn chút nóng nực, nhưng bàn tay Hoàng hậu lại lạnh lẽo khác thường.
Cảm giác lạnh buốt từ đầu ngón tay khiến ta bất giác run rẩy trong lòng.
Hoàng hậu nhìn ta, vẫn giữ nụ cười hòa nhã, ung dung như thường.
“Lần này Hoàng thượng tức giận lớn quá, muội muội chắc hẳn sợ hãi rồi.
“Mau về cung nghỉ ngơi đi, bổn cung sẽ vào trong ở bên Hoàng thượng.”
Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại không cho phép kháng cự.
Ta mơ màng trở về Vĩnh Thọ cung, nằm trên giường, trong lòng hỗn loạn vô cùng.
Cho đến khi cung nữ nhắc nhở rằng đã đến giờ sắc thuốc cho Hoàng thượng, ta mới lơ mơ ngồi dậy.
Hoàng hậu địa vị tôn quý, lại không có con.
Hoàng trưởng tử đáng lý nên giao cho Hoàng hậu nuôi dưỡng.
Nhưng…
Nhưng cái gì?
Không có gì cả!
Vừa sắc xong thuốc, Hoàng thượng đã đến.
Người vén rèm bước vào, mang theo một luồng gió mát.
Ta ngây người nhìn, quên cả đứng dậy hành lễ.
May mắn là Hoàng thượng không trách phạt.
“Huệ tần,” người nhìn ta, giọng nói và ánh mắt đều rất nghiêm túc, “Trẫm đã quyết định để nàng nuôi dưỡng hoàng trưởng tử.”
Người phát hiện điều gì sao?
Tim ta khẽ thắt lại.
Nhưng ngay sau đó, tiếng lòng của Hoàng thượng lại ùa tới, ầm vang bên tai ta:
“Đứa nhỏ này nhất định phải nuôi gần trẫm! Lịch sử ghi lại nó là đứa con phá gia chi tử, đúng là kẻ sẽ hủy hoại cơ nghiệp mà trẫm vất vả gây dựng!”
“Cung Vĩnh Thọ thật sự rất tốt, gần với trẫm.”
“Huệ tần tiểu nha đầu này lại đáng tin cậy, nhà mẹ đẻ chẳng có quyền lực gì, chắc chắn không gây rắc rối.”
“Hoàng hậu nghĩ gì mà lại muốn đưa đứa nhỏ này về cung Cảnh Nhân? Nàng không biết trẫm bị say kiệu à!”
0