Nửa năm sau, Quý phi cuối cùng cũng được thả ra.
Vừa thoát khỏi cấm cung, nàng liền gặp đúng dịp sinh thần của Hoàng thượng.
Bị nhốt trong suốt nửa năm, không được thấy ánh sáng mặt trời, nhưng làn da của Quý phi lại được dưỡng đến mức trắng hồng rạng rỡ, đẹp đến mê người.
Ngay cả ta cũng không thể không nhìn thêm vài lần.
Nhưng vẻ đẹp này, trong mắt Hoàng thượng, chỉ là uổng công làm đẹp cho người mù mà thôi.
Vừa nhìn thấy Quý phi, tâm trí Hoàng thượng lập tức loạn cả lên.
“Xong rồi xong rồi xong rồi, trẫm vừa dưỡng thân suốt nửa năm trời mà!”
“Cẩm Y Vệ báo rằng Quý phi vẫn giữ còng tay và roi da chưa vứt đi! Chết tiệt! Lúc nào cũng có người rình rập trẫm!”
“A a a đừng nhìn trẫm bằng ánh mắt đó! Trẫm sợ quá! Hoảng hốt quá!”
Ta nén cười, liếc nhìn, liền thấy Quý phi đang nhìn Hoàng thượng với ánh mắt tràn đầy khát khao mãnh liệt, hoàn toàn không che giấu.
Quả nhiên, trong vài tháng sau đó, mỗi lần Hoàng thượng ghé qua cung của Quý phi, người đều trở về với sắc mặt xanh xao.
Hồ thái y buộc phải tăng thêm liều thuốc.
Nhưng những ngày tháng như vậy chẳng kéo dài bao lâu, Quý phi đột ngột qua đời.
Nguyên nhân được báo là do bệnh tình bất ngờ phát tác.
Thế nhưng khi Cẩm Y Vệ điều tra, lại phát hiện ra Quý phi đã bị hạ độc.