Thích khách không chỉ nhằm vào Hoàng thượng mà còn có cả ta và hoàng trưởng tử.
Sau khi thất bại, tất cả bọn chúng đều tự vẫn ngay tại chỗ, không để lại một ai sống sót.
Hoàng thượng vô cùng phẫn nộ, hạ lệnh cho Cẩm Y Vệ phải điều tra bằng mọi giá, quyết tìm ra chân tướng.
Cuối cùng, vụ án này kéo theo không ít người bị liên lụy.
Trong số đó có các quý tộc, hào phú bị Hoàng thượng xâm phạm lợi ích, thậm chí có cả thế lực của địch quốc tham gia.
Nhưng điều gây sốc nhất chính là kết quả cuối cùng, khi sự việc được điều tra tới cùng lại dính dáng đến Hoàng hậu.
Những thích khách đến ám sát ta và hoàng trưởng tử chính là do Hoàng hậu phái đến.
Trong lòng ta, dường như đã dự đoán trước điều này, nên không cảm thấy quá kinh ngạc.
Nhưng Hoàng thượng thì bàng hoàng.
Trong tai ta, tiếng lòng của người vang lên như tiếng người gõ phách ở đầu phố diễn tấu:
“Ôi trời ôi trời ôi trời, Hoàng hậu, ngươi rốt cuộc đang giở trò gì vậy…”
“Ngươi là Trung cung Hoàng hậu đó, dính vào chuyện bẩn thỉu này làm gì…”
“Chúng ta đã là vợ chồng lâu năm rồi, có chuyện gì không thể ngồi xuống mà nói chuyện đàng hoàng sao a a a a a!”
“Trung cung không yên thì quốc gia lung lay đó!”
“Hay ngươi là kẻ sinh ra để cạnh tranh khốc liệt, làm Hoàng hậu chưa đủ thỏa mãn, nhất định phải làm Thái hậu mới hài lòng sao!”
Câu cuối cùng vang lên như một tiếng hét chói tai, khiến ta không nhịn được mà khẽ lắc đầu.
Lỗ tai thật sự ngứa ngáy.
Hoàng thượng triệu Hoàng hậu vào Dưỡng Tâm Điện để hỏi chuyện riêng.
Ta đứng ngoài điện, không nghe rõ được cuộc trò chuyện bên trong.
Nhưng bên tai, tiếng lòng của Hoàng thượng vẫn truyền vào vô cùng rõ ràng.
“Cái gì gọi là vì thật lòng yêu trẫm nên không chịu nổi những người phụ nữ và đứa trẻ khác chứ? Ngươi là Hoàng hậu đó, tỷ tỷ à!”
“Làm ra mấy tình tiết y như trong tiểu thuyết ngôn tình, vậy ngươi vào cung để làm gì? Đi lấy người khác có phải tốt hơn không!”
“Tại sao ngươi hại người mà còn làm ra vẻ như mình bị oan ức chứ? Trẫm mới là người chịu oan ức này chứ!”
“Trẫm bị Hoàng hậu của mình đâm lén một cú chí mạng!”
“Đau! Quá đau rồi!”
“Ngươi nói trẫm sủng ái Huệ phi sẽ gặp báo ứng? Khi nào trẫm thiên vị Huệ phi chứ! Cô bé đó ngày nào cũng chăm chỉ sắc thuốc cho trẫm thôi mà!”
Ta không kìm được bật cười thành tiếng.
Rồi lại vội vàng kìm nén nụ cười, nhìn quanh thấy ai nấy đều lo sợ không dám nói lời nào, không ai để ý đến sự thất thố của ta, lúc đó mới an tâm hơn.
Nhưng trong lòng ta lại khẽ thở dài.
Quả nhiên, đối với Hoàng thượng, thứ quan trọng nhất từ trước đến giờ vẫn luôn là đất nước này.