Hoàng hậu bị phế truất.
Hoàng thượng nhớ đến tình cảm vợ chồng nhiều năm với nàng, nên không nỡ ra tay quá tàn nhẫn.
Dù phạm vào tội mưu phản trọng đại như vậy, Hoàng hậu vẫn không bị liên lụy đến gia đình.
Nàng được chuyển đến một cung điện hẻo lánh, nơi ít người lui tới, cung nhân bị cắt giảm, nhưng ba bữa cơm vẫn được cung ứng đầy đủ, không đến mức quá kham khổ.
Thế nhưng, Hoàng hậu lại chẳng cảm thấy đó là ân huệ.
Ba ngày sau khi dọn vào lãnh cung, nàng đã tự vẫn.
Khi cung nhân đến báo tin, Hoàng thượng đang dùng bữa sáng tại Vĩnh Thọ cung.
Nghe thấy tin này, người chỉ khẽ cụp mắt xuống, không nói một lời.
Điều đáng nói là, lần này, ta cũng không nghe thấy tiếng lòng của người.
Thời gian trôi qua rất lâu, lâu đến mức ta tưởng như khả năng đọc tâm của mình đã mất đi.Rồi đột nhiên, ta nghe thấy một tiếng thở dài thật dài.
“Ài.”
Hoàng thượng thở dài sâu thẳm trong lòng.
Một tiếng thở dài mang theo cả sự nuối tiếc, nhưng cũng xen lẫn chút nhẹ nhõm như vừa trút bỏ một gánh nặng.