Nghe trộm lòng vua (Truyện FULL)

Chừng hai, ba mươi năm nữa đã trôi qua.
Hoàng thượng nay đã bạc đầu, sức khỏe của người ngày càng yếu đi từng ngày.
Thế nhưng, đế quốc hùng mạnh này dưới tay người lại ngày càng thịnh vượng.
Phía Đông, bọn giặc Oa đã hoàn toàn quy phục sau khi bị quân đội tinh nhuệ quét sạch. Sản lượng lương thực liên tục gia tăng, không còn ai phải chịu đói khổ, phiêu bạt.
Thái y viện đã tổ chức được đội ngũ y tế tinh nhuệ, cử người đi khắp nơi truyền dạy, khiến tỷ lệ tử vong trong dân chúng giảm mạnh.
Giáo dục bắt buộc được phổ cập trên toàn quốc, mọi đứa trẻ đều có thể đến trường, được học hành.

Còn rất nhiều, rất nhiều điều khác nữa.
Nhưng giữa thời đại hoàng kim này, Hoàng thượng đã đổ bệnh.
Một buổi triều sớm nọ, người thổ huyết.
Thái y lắng nghe, bắt mạch, nhưng cuối cùng chỉ có thể bất lực lắc đầu.
“Thần… bất lực.”
Y học hiện tại chưa thể chữa trị được căn bệnh của Hoàng thượng.
Hoàng thượng sắp băng hà.
Vị hoàng đế đã một tay xây dựng nên triều đại thịnh vượng này, sắp rời khỏi nhân gian.
Vào đêm Hoàng thượng băng hà, muôn dân thiên hạ đều khóc thương.
Trong cung, tất cả mọi người đều quỳ gối trong Dưỡng Tâm Điện, xung quanh ta chỉ nghe thấy những tiếng khóc nghẹn ngào.
Hoàng thượng mở đôi mắt mờ đục.
Phải rất lâu, ánh mắt ấy mới dần có tiêu cự, cuối cùng tập trung vào ta.
“… Quý phi…”
“Thần thiếp có mặt!”
Ta vội vàng tiến lại gần, mắt đỏ hoe, nắm lấy tay người.
Hoàng thượng mấp máy môi, dường như muốn nói điều gì đó.
Nhưng những lời muốn nói ấy cuối cùng chỉ biến thành những tiếng thở yếu ớt, nặng nề trong cổ họng.
Người không thể thốt ra trọn vẹn một từ, nhưng tiếng lòng của người lại rõ ràng vang lên bên tai ta.
“Phía Bắc, man di không an phận, nhất định phải phái một đội quân tinh nhuệ trấn giữ, nếu không sớm muộn sẽ sinh biến.”
“Trẫm đã đàn áp tông thất ngoại thích, quét sạch tôn thất hoàng tộc. Nhưng sau khi trẫm chết, bọn họ có thể sẽ quay trở lại.”
“Phải phát triển khoa học mạnh mẽ, khoa học là lực lượng sản xuất duy nhất, chúng ta không thể để tụt hậu mà bị bắt nạt lần nữa!”
“Dân tộc của chúng ta, nếu không đứng trên đỉnh thế giới, sẽ bị người khác giẫm đạp!”
……
Từng lời, từng chữ như rướm máu, mỗi câu mỗi chữ đều là châu ngọc.
Có được vị hoàng đế như vậy, quả là phúc của quốc gia, phúc của muôn dân trăm họ.
Nhìn người trong tình trạng này, ta không kìm được mà đôi mắt đã đỏ hoe.
“Thần thiếp hiểu rồi, thần thiếp luôn hiểu mà.”
Nước mắt lăn dài trên má ta, rơi xuống lòng bàn tay của Hoàng thượng.
“Những gì người muốn nói, thần thiếp đều nghe được cả.”
Hoàng thượng thoáng ngạc nhiên, đôi mắt mở to hơn một chút.
Nhưng chẳng bao lâu sau, ý thức của người lại một lần nữa chìm vào cơn hỗn loạn.
Đôi mắt người từ từ khép lại, nhịp thở cũng yếu dần.
“Ta muốn về nhà.”
“Vẫn còn đang nghỉ hè, ta muốn ở nhà nằm điều hòa chơi game.”
“Mạng chậm quá, có phải Wi-Fi cần thay mới không…”
Những lời này càng lúc càng trở nên xa lạ, ta nghe mà không thể hiểu nổi.
Nhưng rồi, ngay cả những lời không hiểu đó cũng dần biến mất.
Người yên lặng nằm đó, như thể đang ngủ.
Chỉ là, người đã không còn hơi thở.
Và cũng không còn những tiếng lòng mà ta đã nghe suốt mấy chục năm dài đằng đẵng.

Advertisement
';
Advertisement